Chương 18

Lộc Hàm mặc quần áo vào cho Nghệ Hưng rồi thô bạo kéo cậu xuống lầu muốn đưa cậu rời khỏi đây đến biệt thự của gã, vừa ra đến cổng lại gặp Mã Nhã Thư đang đi vào. Gã chỉ có thể tức giận chửi thầm trong lòng.

"Tiểu Lộc, con đến đây khi nào vậy?" Mã Nhã Thư cũng rất yêu thương Lộc Hàm nên nhìn thấy gã bà ta rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy gã đang nắm lấy tay Nghệ Hưng vẻ mặt bà ta liền thay đổi.

"Con quen biết nó sao? Loại người như nó tốt nhất con nên tránh xa một chút.."

"Dì, con muốn dẫn Nghệ Hưng rời khỏi đây? Em ấy sau này sẽ sống ở biệt thự của con..." Lộc Hàm cảm thấy rất may mắn vì người về không phải là Ngô Kỳ Long, gã biết Mã Nhã Thư rất thương gã nên sẽ đồng ý thôi.

Mã Nhã Thư không ngờ hai đứa con của cô bị Nghệ Hưng mê hoặc ngay cả Lộc Hàm cũng thế, vì vậy bà ta càng câm ghét cậu nhiều hơn. Thật muốn cậu lập tức chết đi khỏi chướng mắt bà ta.

"Tiểu Lộc, con có biết mình đang nói cái gì không? Chuyện này mà để cho ba mẹ con biết được thì không xong đâu. Với lại thằng khốn này nó chính là em trai ruột cùng cha khác mẹ với Kỳ Long đó, con hãy bỏ đi cái suy nghĩ đó ngay lập tức. Nó không thể nào đi theo con được con có biết không?" Mã Nhã Thư còn cầu Nghệ Hưng rời khỏi biệt thự Ngô gia càng sớm càng tốt, nhưng nếu bà ta cho Lộc Hàm dẫn Nghệ Hưng đi nhất định Ngô Kỳ Long sẽ biết được. Ngô Kỳ Long rất yêu thương Nghệ Hưng nên nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, bà ta không muốn vì chuyện này mà làm quen hệ vợ chồng của bà ta và y rạn nứt.

Lộc Hàm suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ giữa Nghệ Hưng và nhà họ Ngô, nhưng gã chưa bao nghĩ đến việc Nghệ Hưng là em trai của Ngô Kỳ Long. Nghe Mã Nhã Thư nói gã vô cùng kinh ngạc, nói vậy Ngô Diệc Phàm và Nghệ Hưng chính là lσạи ɭυâи! Thảo nào Ngô Kỳ Long lại tống cổ hắn sang Canada.

"Nhưng nếu con nhất quyết phải dẫn Nghệ Hưng đi thì sao? Dì, thứ gì con muốn nhất định phải có cho bằng được, vì vậy con không thể nghe theo dì được..." Đây là cơ hội tốt nhất để gã dẫn Nghệ Hưng đi, gã đã muốn Nghệ Hưng đến phát điên rồi nên không thể tiếp tục chờ đợi được nữa.

Nhìn thấy đứa cháu luôn ngoan ngoãn nghe lời nay lại vì một đứa con trai mà trở mặt với mình, Mã Nhã Thư tuy rằng có tức giận có căm ghét Nghệ Hưng. Nhưng bà ta không thể để Lộc Hàm dẫn Nghệ Hưng rời đi được.

Bà ta gọi bốn người vệ sĩ lại khống chế Lộc Hàm tách gã ra khỏi Nghệ Hưng. Nghệ Hưng được Lộc Hàm buông ra, cậu sợ hãi đứng vào một góc không dám nhìn Mã Nhã Thư hay Lộc Hàm.

"Mày còn đứng đó làm gì còn không mau cút vào trong." Nghe Mã Nhã Thư lớn tiếng la mình, Nghệ Hưng giật mình lập tức xoay người nhịn đau chạy vào biệt thự.

"Các người mau đưa Tiểu Lộc về biệt thự nhà họ Lộc..." Mã Nhã Thư không muốn nói nhiều nữa bà ta nói thêm vài câu với Lộc Hàm rồi cũng bỏ vào biệt thự.

Trước khi Lộc Hàm rời khỏi biệt thự Ngô gia gã còn để lại một câu." Nghệ Hưng, tôi nhất định sẽ trở lại tìm em! Đời này kiếp này em mãi mãi là người của Lộc Hàm tôi."

.

.

.

4 năm sau

Ngô Diệc Phàm một thân vest đen xuất hiện ở sân bay Bắc Kinh, gương mặt lạnh lùng đẹp như một vị thần thu hút rất nhiều người ở sân bay. Ai ai nhìn hắn cũng ngưỡng mộ mê đắm! Hắn lạnh lùng không thèm liếc mắt nhìn một ai kiêu ngạo sải bước rời khỏi sân bay.

Lên chiếc siêu xe đã được chờ sẵn bên ngoài người lái xe cung kính mở miệng hỏi." Phàm thiếu, về biệt thự của ngài sao?"

"Không, đến biệt thự Ngô gia! Tôi phải lấy lại thứ vốn phải là của tôi." Ngô Diệc Phàm ngã lung ra sau ghế nhắm hai mắt lại thản nhiên lên tiếng. Người tài xế nói dạ rồi lái xe về hướng đến biệt thự Ngô gia.

Bốn năm qua ở Canada Ngô Diệc Phàm đã tự lập nên một thế lực riêng cho bản thân, phải nói hắn chỉ mới 22 tuổi nhưng lại rất tài giỏi. Thế lực hiện tại của hắn có thể nói là ngang bằng với ba hắn hiện tại. Mục đích chính của hắn trở về đây là đưa Nghệ Hưng đi, hắn muốn cậu phải sống không bằng chết vì tội dám phản bội hắn, muốn để cho cậu biết ai mới là người đàn ông của cậu là chủ nhân của cậu. Với thế lực hiện giờ hắn không sợ là không dẫn Nghệ Hưng rời khỏi nhà họ Ngô được.

Bốn năm qua Nghệ Hưng luôn được Ngô Kỳ Long che trở bảo bọc, nên cuộc sống của cậu vô cùng tốt! Lộc Hàm và cả Ngô Thế Huân không dám làm chuyện đó với Nghệ Hưng nửa, vì Ngô Kỳ Long suốt ngày ở biệt thự nếu công ty có chuyện gấp. Y cũng dẫn theo Nghệ Hưng đi theo.

Có Ngô Kỳ Long 24 trên 24 ở bên cạnh Nghệ Hưng, Mã Nhã Thư làm sao mà dám mắng chửi hay đánh đập Nghệ Hưng. Bà ta ngoài tức giận ra thì chẳng thể làm gì được.

Trong bốn năm qua Ngô Kỳ Long ngoài việc ôm hôn Nghệ Hưng ra thì không hề làm gì cậu hết, không phải y không muốn làm đến bước cuối cùng. Mà y sợ nếu làm vậy với Nghệ Hưng cậu sẽ oán trách y không còn ỷ lại y như hiện tại nữa. Y biết y yêu Nghệ Hưng rất yêu cậu chỉ cần giống như hiện tại giữ lấy cậu bên y cả đời là tốt lắm rồi. Như vậy rất ích kỉ nhưng trong tình yêu luôn ích kỉ như vậy? Chỉ muốn người mình yêu ở bên cạnh mình suốt cả đời...

Xe ngừng trước cổng biệt thự nhà họ Ngô, Ngô Diệc Phàm một thân cao lớn lạnh lùng bước xuống xe. Hắn nhếch môi nhìn ngôi biệt thự rộng lớn mang thiết kế Châu Âu. Nếu không phải trong ngôi biệt thự này có người hắn muốn hắn sẽ không bao giờ đặt chân đến đây.

Ngô Diệc Phàm chậm rãi vào biệt thự, người làm nhìn thấy hắn họ vô cùng ngạc nhiên. Lập tức cung kính cúi đầu chào hắn...

Vào biệt thự người đầu tiên Ngô Diệc Phàm nhìn thấy là Nghệ Hưng và Ngô Kỳ Long, bọn họ đang ngồi trên ghế sofa phòng khách. Ngô Kỳ Long một tay ôm lấy eo Nghệ Hưng tay còn lại đút cậu ăn cherry, ánh mắt nhìn Nghệ Hưng tràn đầy yêu thương cưng chiều. Còn Nghệ Hưng thì vui vẻ ăn cherry do y đút lâu lâu còn tựa đầu vào vai y miệng cậu luôn mỉm cười ngọt ngào, đây cũng là lần đầu tiên Ngô Diệc Phàm nhìn thấy cậu cười. Nụ cười vô cùng xinh đẹp làm hắn phải thất thần vài giây.

Ngô Diệc Phàm tận mắt chứng kiến cảnh tượng trước mắt bất giác nắm chặt hai tay lại, ánh mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận. Hắn sao lại không nhìn ra ánh mắt của Ngô Kỳ Long đối với Nghệ Hưng là gì chứ? Vốn tưởng y chỉ xem Nghệ Hưng như em trai nhưng hóa ra lại có mục đích xấu xa đê hèn khác, đồ chơi của hắn mà dám tơ tưởng đến sao? Nằm mơ đi! Dù có là ai đi chăng nữa hắn cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ dám cướp đi đồ của hắn, cho dù hắn có chán ghét món đồ chơi đó đi chăng nữa thì món đồ chơi đó vẫn là của hắn.

Ngô Diệc Phàm điều chỉnh lại cảm xúc, trên mặt hắn vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như trước hắn cao giọng lên tiếng cắt đứt hình ảnh ngọt ngào chướng mắt kia." Ba, con đã về rồi."

Ngô Kỳ Long ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngô Diệc Phàm đang đứng cách y không xa, y kinh ngạc nhìn hắn giống như không thể tin được tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Giọng nói này suốt đời Nghệ Hưng cũng không thể nào quên được, khi nãy còn đang vui vẻ thoáng chốc cả cơ thể cậu run rẩy vì quá sợ hãi cậu càng nép sát vào lòng Ngô Kỳ Long. Hình ảnh chướng mắt này toàn bộ đều bị Ngô Diệc Phàm nhìn thấy càng làm cho hắn tức giận hơn...

"Tại sao anh lại trở về, không phải tôi đã nói sau 7 năm anh mới được trở về hay sao?" Cảm nhận được sự sợ hãi của Nghệ Hưng, Ngô Kỳ Long vuốt ve lưng cậu trấn an. Y lạnh lùng nhìn Ngô Diệc Phàm, y không ngờ chỉ mới có 4 năm mà Ngô Diệc Phàm càng trở nên lạnh lùng đáng sợ hơn.

"Con thích về khi nào là quyền của con, ba không có quyền xen vào có hiểu không hả? Dù sao cũng là cha con nên con mới đến đây chào hỏi ba một tiếng thôi." Ngô Diệc Phàm nhếch môi cười khıêυ khí©h với Ngô Kỳ Long, rồi hắn chuyển tầm mắt nhìn Nghệ Hưng đang ở trong lòng Ngô Kỳ Long lên tiếng.

"Chú út, có khỏe không? Nhìn chú càng lớn càng xinh đẹp chắc là rất khỏe rồi? Tôi thì không khỏe chút nào vì ngày ngày luôn nhớ đến chú làm sao mà khỏe nổi. Nhưng đã không sao? Giờ tôi đã trở về rồi cho nên chú phải chuẩn bị tinh thần cho thật tốt nhé." Nhưng lời nói này của hắn càng làm cho Nghệ Hưng kinh sợ hơn, nước mắt cậu thấm ướt một mảnh trước ngực của Ngô Kỳ Long. Từ đầu đến cuối Nghệ Hưng chưa nhìn Ngô Diệc Phàm một lần nào, chỉ nghe thấy tiếng hắn thôi cậu đã sợ hãi đến vậy rồi?

Ngô Diệc Phàm không nói thêm gì nữa hắn chỉ mỉm cười đầy ẩn ý rồi xoay người rời khỏi nhà họ Ngô