Chương 14

Ngô Thế Huân không quan tâm đến gương mặt trắng bệch đang sợ hãi của Nghệ Hưng, nó cúi đầu thô bạo hôn lên môi cậu, đưa lưỡi vào khoang miệng Nghệ Hưng mυ"ŧ lấy đầu lưỡi ngọt ngào nó hằng đêm mơ thấy.

Vội vàng cởϊ qυầи áo của cả hai ra chẳng mấy chốc cả hai đã trần trụi dính sát vào nhau, Ngô Thế Huân không thể nào nhịn được nữa nó đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Cơ hội tốt như vậy nó không thể nào bỏ qua được, cùng chung huyết thống thì đã sao chứ? Chỉ cần chơi cậu làm cho nó sướиɠ là được rồi những thứ khác nó không thèm để ý.

Nghệ Hưng biết Ngô Thế Huân muốn làm gì, cậu sợ hãi kịch liệt giãy giụa muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của nó. Chỉ là cậu không đủ sức làm được điều đó, Ngô Thế Huân và Nghệ Hưng bằng tuổi nhau nhưng nó cao hơn cậu nửa cái đầu. Thân hình lại to lớn mạnh khoẻ còn Nghệ Hưng mảnh khảnh ốm yếu thì làm sao có thể chống lại nó được...

Du͙© vọиɠ dưới thân cương cứng rất khó chịu, Nghệ Hưng lại giãy giụa muốn tránh né làm cho Ngô Thế Huân phát hỏa. Nó dơ tay tát mạnh vào mặt cậu một cái làm Nghệ Hưng ngã xuống giường. Máu tươi chảy dài xuống khóe miệng của cậu...

Lại thêm một con ác ma khác đến đánh đập cậu, Nghệ Hưng trần trụi co người nằm dưới sàn nhà nước mắt đã gần một tháng không rơi. Giờ lại bắt đầu rơi xuống gương mặt trắng bệch, đau! Đau quá, nổi đau đớn này lại tiếp tục đến với cậu cuộc sống địa ngục lại bắt đầu mãi mãi không có kết thúc.

Ngô Thế Huân sau khi ra tay đánh Nghệ Hưng nó mới cảm thấy hối hận, vội vàng ôm cậu từ sàn nhà lên trên giường không ngừng hôn lên gương mặt trắng bệch của cậu.

"Chú út xin lỗi tôi không phải cố ý đánh chú, chỉ là tôi đang rất khó chịu mà chú cứ giãy giụa cho nên tôi mới không kiềm chế được cơn giận lỡ tay đánh chú. Chỉ cần chú ngoan ngoãn nghe lời tôi tôi sẽ yêu thương đối xử với chú thật dịu dàng, không phải những người trước kia từng chơi chú chú rất phối hợp sao? Tao sao đến tôi chú lại làm như mình thanh cao trong sạch. Chắc cũng đã lâu lắm rồi chú chưa được ai làm phải không? Hôm nay tôi nhất định làm cho chú thật sung sướиɠ. Chú chỉ cần mở chân ra để tôi chơi là được rồi..." Ngô Thế Huân còn nhỏ tuổi nên nó nghĩ sao nói vậy, không hề nghĩ đến cảm giác của người khác nó chỉ muốn làm những gì mình thích mà thôi.

Nghệ Hưng sau khi nghe Ngô Thế Huân nói, cậu im lặng không giãy giụa nữa mặc nó muốn làm gì thì làm. Nghệ Hưng vẫn cho rằng Ngô Thế Huân sẽ thương xót tha cho cậu, nhưng giờ cậu đã biết nó so với Ngô Diệc Phàm chẳng khác một chút nào?

Thấy người dưới thân ngoan ngoãn, Ngô Thế Huân mỉm cười hài lòng tách hai chân cậu ra không hề chuẩn bị gì mà thô bạo đưa dươиɠ ѵậŧ to lớn vào tiểu huyệt chật hẹp của Nghệ Hưng.

Đau đớn, ghê tởm lan khắp toàn thân Nghệ Hưng, cậu giống như một con búp bê nằm im bất động mặc Ngô Thế Huân đang ra vào trong cơ thể mình. Ngô Thế Huân giờ chỉ còn biết cảm giác sung sướиɠ khi tiểu huyệt ấm nóng của Nghệ Hưng mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của nó. Nó thô bạo nắm lấy eo Nghệ Hưng không ngừng đưa đẩy, thân thể này quả thật rất tuyệt vời chẳng trách anh hai nó lại thích đến thế..

Từ giờ trở đi nó có thể thoả thích chơi thân thể này...

.

.

.

Cuộc sống của Nghệ Hưng cứ như thế mà bị Ngô Thế Huân ép buộc làm chuyện lσạи ɭυâи, Ngô Kỳ Long không hề biết chuyện này, y chỉ cho rằng Ngô Thế Huân thật sự coi Nghệ Hưng như là chú ruột nên mới thương xuyên quấn lấy cậu.

Hôm nay là ngày sinh nhật của Mã Nhã Thư vợ Ngô Kỳ Long, tiệc sinh nhật này đương nhiên không thể thiếu con trưởng Ngô gia Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm là con của vợ trước Ngô Kỳ Long, còn Ngô Thế Huân mới là con ruột Mã Nhã Thư! Ngô Diệc Phàm đối với người mẹ kế này rất lạnh lùng, hắn không hề thích bà ta một chút nào mà bà ta đối với hắn cũng giống như vậy? Chỉ là trước mặt Ngô Kỳ Long bà ta tỏ ra thương yêu Ngô Diệc Phàm như con ruột.

Buổi tiệc được tổ chức tại một trong những khách sạn thuộc quản lý của nhà họ Ngô, Vì Nghệ Hưng sợ người lạ cậu một mực trốn trong phòng không muốn đi. Ngô Kỳ Long cũng không ép buộc cậu nữa, y hôn nhẹ lên tóc cậu dặn cậu ngoan ngoãn ở nhà ăn uống đúng bữa rồi mới luyến tiếc rời đi.

Bữa tiệc mời rất nhiều khách đến, Ngô Diệc Phàm sau khi trưng ra bộ mặt lạnh lùng chào hỏi ba và mẹ kế xong hắn liền im lặng không nói gì với họ nữa? Ngô Kỳ Long chỉ biết lắc đầu bó tay với đứa con này. Hai vợ chồng vì tiếp khách nên không để ý thấy Ngô Diệc Phàm ở lại buổi tiệc khoảng 10 phút hắn liền rời khỏi.

Ra khỏi khách sạn, Ngô Diệc Phàm không phải trở về biệt thự của mình mà hắn lái xe về biệt thự Ngô gia. Hắn biết Nghệ Hưng đang ở đó hắn muốn gặp cậu đến phát điên rồi? Để hắn xem thử lần này ai sẽ đến cứu cậu khỏi tay hắn được...

Xe ngừng trước ngôi biệt thự rộng lớn theo phong cách Châu Âu, Ngô Diệc Phàm nhếch miệng cười hắn chậm rãi bước vào trong biệt thự. Người làm thấy hắn về bọn họ rất ngạc nhiên, vì từ khi mẹ hắn chết hắn rất ít khi trở về đây, ngày hắn trở về cũng đã cách 4 năm. Bọn họ cung kính cuối đầu chào hắn hắn không thèm nhìn bọn họ mà chỉ lạnh lùng hỏi Nghệ Hưng ở phòng nào.

Người hầu nói phòng Nghệ Hưng ở đâu cho hắn nghe, họ còn nói cậu không có ở trong phòng hiện tại cậu đang ăn cơm ở phòng ăn

Ngô Diệc Phàm nhìn về hướng phòng ăn rộng lớn hắn từng bước từng bước đi về phía phòng ăn.

Nghệ Hưng đang ăn cháo, cậu nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía này, cảm giác sợ hãi lan khắp toàn thân. Nghệ Hưng biết "hắn" đã tới cảm giác này không sai một chút nào? Cậu cuộn tròn cả cơ thể trốn dưới bàn ăn, nhìn thấy đôi giày da cao cấp đang một bước một bước tới gần nước mắt kiềm chế không được bắt đầu rơi.

Ngô Diệc Phàm nhìn Nghệ Hưng ôm lấy thân thể gầy yếu của chính mình đang không ngừng run rẩy dưới bàn ăn, chắc hẳn đang rất sợ hãi đây? Hắn nhếch miệng cười đầy hưng phấn.

Tiến đến túm lấy tóc Nghệ Hưng kéo cậu từ dưới bàn lên, áp mặt Nghệ Hưng sát vào mặt hắn mỉm cười tà mị lên tiếng." Chú út, gần một tháng không gặp trong chú càng ngày càng xinh đẹp. Sao chú lại biết tôi tới mà trốn dưới bàn vậy? Có phải là chú ngày đêm đều nhớ tôi nên nghe tiếng bước chân cũng biết là tôi không? Chú út làm tôi thật cảm động, tôi cũng rất nhớ chú nha..." Giọng nói như ác quỷ dưới địa ngục cứ vang vọng bên tai Nghệ Hưng, càng làm cho cậu thêm sợ hãi...

Nghệ Hưng run rẩy chấp hai tay lại với nhau đây là hành động cầu xin, cậu muốn cầu xin hắn buông tha cho cậu xin hắn đứng có đánh đập cậu nữa. Cậu đau lắm rất đau thân thể cậu không thể nào chịu nổi những nắm đấm bạo lực của hắn.

"Muốn cầu xin tao tha cho mày sao?" Giọng điệu khi nãy còn dịu dàng trong nháy mắt đã trở nên hung ác." Đừng có mà nằm mơ, mày tưởng tự tử là mày có thể thoát khỏi tao sao thằng đê tiện. Cho dù mày có chết tao cũng sẽ không buông tha cho mày, đến lúc đó tao vẫn sẽ đem cơ thể của mày về biệt thự ngày đêm chơi mày. Mày sống là của tao chết vẫn phải là của tao! Mày có nghe rõ không Trương Nghệ Hưng?"

Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc Nghệ Hưng hắn kéo cậu vào nhà vệ sinh kế bên, mở nước vào bồn tắm nhấn đầu cậu vào trong đó. Đầu bị nhấn vào trong nước không thể nào thở nổi, cảm giác ngộp thở này làm Nghệ Hưng vô cùng đau đớn nổi đau mà không một ai có thể hiểu được...

Thấy Nghệ Hưng sắp chịu không nổi Ngô Diệc Phàm mới kéo đầu cậu lên.

"Tao còn chưa chơi mày chán sao có thể để mày chết dễ dàng như vậy được, mày nghĩ có ba tao rồi mày sẽ được sống thoải mái sao? Đừng mơ, chỉ cần một ngày tao còn sống mày sẽ không bao giờ được sống thoải mái đâu. Gần một tháng này chắc mày chưa nếm mùi vị bạo lực đâu? Vậy còn chờ gì nữa chúng ta bắt đầu thôi."