Chương 39: Bé ngoan

Đã lâu rồi không biểu diễn.

Nương theo bầu không khí nóng rực ở hiện trường cùng tiếng hoan hô của khán giả, lần đầu tiên Khúc Sênh mang cây đàn guitar Kinh Tùng Triệt tặng lên sân khấu.

"Chào mọi người." Thư Tử Viện hô to,"Chúng tôi là Nguyệt Hải!"

Tiếng bass vang lên trước, sau đó là tiếng guitar và tiếng trống, cùng với sóng âm dâng cao, Thư Tử Viện bắt đầu--

Dưới sân khấu luôn có một ánh mắt chưa từng dời đi, một lát sau người đó mới lấy điện thoại ra nhắm ngay vào một người trên sân khấu rồi chụp một tấm hình.

Trong nháy mắt đèn flash bật lên, người xung quanh bắt đầu oán trách.

Người nọ nhanh chóng gửi tin nhắn đi rồi cất điện thoại, sau đó xin lỗi với những người xung quanh.

Người phát ra những âm thanh oán giận thấy đối phương cao một mét tám, bộ dạng tuấn tú, miệng còn nở nụ cười ấm áp, có cái gọi là "duỗi tay không đánh mặt cười" nên chỉ có thể miễn cưỡng coi như thôi.

Ánh mắt của người kia lại nhìn lên sân khấu, điện thoại cũng rung lên hai tiếng.

[Má ơi!! Anh! Anh đi thật hả!!!]

##

Biểu diễn kết thúc, hậu trường.

Khúc Sênh vừa trả lời tin nhắn của Kinh Tùng Triệt vừa thay quần áo, đầu cậu không cẩn thận va vào cửa tủ.

"** má!"

"Đã bảo cẩn thận một chút rồi." Bàn Tử lên tiếng nhắc nhở.

Khúc Sênh vội vàng mặc áo len vào, làm ký hiệu ok với cậu ta.

Tiểu Khai quan sát cậu, "Sắp phải đi à?"

Tin nhắn tiếp theo đến, Kinh Tùng Triệt đã lái xe chờ bên ngoài, Khúc Sênh không chút do dự gật đầu.

Ra khỏi phòng thay đồ, Thư Tử Viện đứng ở hành lang, "Không uống một ly mà đã đi rồi sao?"

"Không được đâu." Khúc Sênh kéo khóa áo lên cao nhất, chưa ra ngoài đã trang bị đầy đủ.

"Vậy bảy rưỡi anh gọi em dậy?" Kinh Tùng Triệt tạm rút lui thương lượng.

"Em sẽ tự dậy." Khúc Sênh cứng rắng chống đỡ dưới cái nhìn của Kinh Tùng Triệt, "Bảy rưỡi thì bảy rưỡi, em chắc chắn sẽ không muộn!"

Kinh Tùng Triệt gật đầu, Khúc Sênh mới nhận ra mình đã hứa cái gì.

Buổi biểu diễn cuối tuần kết thúc, ngay cả Thư Tử Viện cũng nói: "Có phải dạo này cậu ngoan quá rồi không?"

Khúc Sênh nhìn điện thoại, nửa tiếng trước Kinh Tùng Triệt nhắn tin nói tạm thời anh đang có việc, sẽ bảo tài xế đến đón cậu về.

"Chị bảo gì? Chuyện về nhà đúng giờ á?" Khúc Sênh vội vàng nhắn lại hai chữ, lập tức ngẩng đầu lên, "Lúc trước không phải chị nói có người đưa đón cũng tốt còn gì?"

Thư Tử Viện đặt một ngón tay lên cằm, "Đúng vậy, chị có nói như vậy, nhưng nếu ngay cả chính cậu cũng cảm thấy được, vậy có chút không ổn."

Khúc Sênh vội vàng nhắn tin, rút thời gian hỏi: "Không ổn ở đâu?"

"Bánh Quy Nhỏ nhà ta đã trở thành bé cưng của người khác." Thư Tử Viện dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn cậu, "--Ở đây."

Ngón tay Khúc Sênh cứng đờ, nhanh chóng đánh chữ trả lời đối phương: [Em nói không cần là không cần, đừng bảo người khác đến đón, em cũng không phải thằng nhóc mười hai tuổi nữa, anh còn như vậy là em giận đấy!] Sau đó còn cho thêm hai cái biểu cảm mặt giận.

"Ai nói?" Khúc Sênh giả vờ bình tĩnh cất điện thoại đi, "Lúc trước là em không muốn uống rượu thôi, hôm nay vừa hay trạng thái em tốt, chơi tới bến với mấy người luôn."

Thư Tử Viện nhún vai.

Khıêυ khí©h vẫn dùng được, tuổi tinh thần của Khúc Sênh vẫn không vượt qua mười hai tuổi.

Ban nhạc bốn người tụ tập, bia rượu đều gọi hết.

Đã hơn một tháng Sầm Ngư không xuất hiện, Hứa Duyến Khai càng im lặng ít nói hơn.

Khúc Sênh cảm thấy rõ ràng anh ta có để ý Sầm Ngư, nhưng vẫn không hiểu tại sao hai người đó lại thành ra thế này.

Thư Tử Viện nói: "Trẻ con không cần tò mò về chuyện yêu đương của người trưởng thành, phức tạp lắm."

Khúc Sênh uất ức, "Tốt xấu gì em cũng đã từng yêu rồi đó."

Thư Tử Viện cười nhạo: "Như cậu mà cũng xứng được gọi là yêu đương sao? Bị đối phương cắm cho quả sừng dài như thế mà cũng không biết."

"Không phải nói không đề cập tới rồi sao?!" Khúc Sênh thẹn quá thành giận.

Thời gian trôi nhanh cùng điệu nhảy lắc lư trên sân khấu.

Bàn Tử chạy đi chạy lại tới WC, Thư Tử Viện lôi kéo Hứa Duyến Khai uể oải đi khiêu vũ, còn lại một mình Khúc Sênh ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

Kinh Tùng Triệt đã trả lời cậu từ lâu, không tiếp tục ép buộc cậu, chỉ dặn dò lúc cậu về nhớ cẩn thận một chút.

Khúc Sênh không rõ anh lo lắng cái gì, nhưng ngôn ngữ của người đàn ông rất bình tĩnh khiến cậu cảm thấy có mỗi mình mình giận dỗi lung tung.

Khúc Sênh thở ra một hơi, định nói thật với Kinh Tùng Triệt, nói mình uống rượu với bạn bè ở quán bar nhưng ngón tay còn chưa chạm vào màn hình thì đã có một bàn tay vỗ vỗ vào người cậu.

Khúc Sênh hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy gương mặt không hề quen thuộc trước mặt.

Cậu nhíu mày, người nọ lộ ra nụ cười thật thà, Khúc Sênh theo bản năng nâng cánh tay lên.

Người nọ lập tức: "Ai, ai, đừng! Là tôi, lúc trước chúng ta từng gặp qua rồi."

Khúc Sênh: "Cái rắm đấy, vậy sao tôi không có chút ấn tượng nào?"

Người nọ đứng xa ra với một khoảng cách an toàn, lau mồ hôi trên trán, "Là thật đó, ở Lam Hạ!"

Khúc Sênh lập tức cảnh giác, nắm tay lại thật chặt, nghiêng đầu hỏi, "Gặp qua? Cho nên?"

"Không phải, tôi không phải đồng tính... Ai, tôi không phải muốn nói chuyện này, tôi là người của công ty truyền thông Cực Tinh, công ty chúng tôi rất có tiếng, cậu nhất định đã từng nghe qua, Hàn Vũ, Hạ Mai đều là nghệ sĩ của công ty chúng tôi." Anh ta nói xong vội vàng đưa danh thϊếp ra, lúc này Khúc Sênh vẫn rất lý trí, nhận lấy tấm danh thϊếp rồi nhìn, "Thôi Diệu? Săn tìm ngôi sao?"

"Đúng đúng đúng." Lúc này Thôi Diệu mới gật đầu, "Tôi đợi cậu rất lâu rồi..."

Khúc Sênh miễn cưỡng tạm chấp nhận lời giải thích của đối phương, "Anh là người lén lút mà Thư Tử Viện nói sao?"

Thôi Diệu bày ra một bộ dáng bất đắc dĩ, "Không có cách nào khác, cậu thật sự xuất quỷ nhập thần, tôi không thể tìm được bóng dáng của cậu."

"Tìm Thư Tử Viện hoặc là Bàn Tử không phải tốt hơn sao? Bọn họ vẫn đều ở đó."

Thôi Diệu liếʍ liếʍ đôi môi khô, "Tôi nghĩ vẫn nên tìm cậu là tốt nhất, dù sao chuyện của chúng ta, để người khác biết sẽ không hay lắm."

Khúc Sênh: "?"

Đuổi được tên săn ngôi sao kia đi, Khúc Sênh nhìn tấm danh thϊếp trong tay, nhớ lại lời vừa nãy đối phương nói với mình, vẫn đứng lên ném tấm danh thϊếp vào thùng rác.

"Khúc Sênh." Có người gọi cậu.

Lại nữa à?

Mẹ nó lại là ai?

Khúc Sênh không kiên nhẫn quay đầu lại, trong bóng tối nên không nhìn rõ mặt người kia lắm, chỉ có một âm thanh truyền đến tai cậu.

"Đúng là cậu thật rồi." Người nọ rảo bước tiến lên từng bước, phía sau cũng có ánh sáng chiếu vào.

Hắn cao hơn Khúc Sênh một chút, máu tóc đen nhánh, khóe miệng nhếch lên cười, khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn.

"A." Khúc Sênh thấy rõ mặt người kia, chỉ tay qua, mở miệng dứt khoát, "Vịt."

Chư Tinh Văn: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Sênh Sênh (khó hiểu): Rốt cuộc đang lo lắng cái gì?

Anh Triệt (âm trầm): Em nói anh lo lắng cái gì?