Chương 12: Lộ tẩy

Edit: Củ Cải

Chỉ tới khi thấy được hô hấp đều đặn truyền đến, Hạ Uyên đến xốc chăn lên, dưới ánh trăng sáng nhạt.

Đôi mắt hắn đang du ngoạn thì dừng lại trên người Kinh Sở, từ khuôn mặt trắng nõn của nàng, đến bộ ngực phập phồng nhẹ nhàng, lại đến cái chân nhỏ nhắn đá ngoài chăn.

Hạ Uyên duỗi tay nắm chân nàng, còn không lớn bằng lòng bàn tay hắn, xúc cảm ôn nhuận, giống loại ngọc tốt nhất.

Kinh Sở là bị nóng tỉnh, nàng mở mắt ra, trên trán đã có một tầng mồ hôi hơi mỏng, yết hầu cũng một trận khô khốc, khi ngồi dậy, mới phát hiện Hạ Uyên đem chăn hắn đều đắp trên người nàng, sợ nàng cảm lạnh.

Kinh Sở nhẹ nhàng cười, một dòng nước ấm ùa vào tâm nàng.

Nhưng nàng nhìn mọi nơi, mới phát hiện Hạ Uyên đã không ở trên sô pha.

Hắn đi đâu? Kinh Sở quên đi sô pha rỗng tuếch, ngây người một chút.

Nàng xốc chăn, đi phòng bếp uống nước, lại thấy đèn lầu 2 sáng lên.

Hạ Uyên ở trên lầu? Hắn đi trên lầu làm gì?

Kinh Sở rón ra rón rén đi đến lầu 2, không biết vì cái gì...

Nàng trong lòng đột nhiên nảy lên một trận dự cảm không tốt.

Nàng thực mau liền tới tới rồi 2 lâu, đèn phòng sáng là phòng ngủ nàng!

Kinh Sở tim đập chợt nhanh hơn, vì cái gì Hạ Uyên sẽ vài ở buổi tối đi vàp phòng nàng?

Nàng thật cẩn thận đứng ngoài cửa, xuyên qua cánh cửa hờ khép, nàng thấy Hạ Uyên đưa lưng về phía nàng, đứng ở bên nàng kệ sách, lật xem cái gì.

Kinh Sở muốn nhìn cẩn thận chút, đột nhiên! Hạ Uyên xoay lại.

Kinh Sở hoảng sợ, vội vàng lùi về sau.

Một lát sau mới lại lò đầu ra, phát hiện Hạ Uyên chỉ thay đổi phương hướng, cũng không có chú ý tới nàng.

Kinh Sở vừa muốn gỏ cửa, lại bị đồ vật trong tay Hạ Uyên, mắt kinh trừng lớn.

Đó là một quyển album đóng gói tinh xảo màu lam.

Sao có thể?!

Kinh Sở trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Uyên với thần sắc chuyên chú lại si mê nhìn chằm chằm cuốn album, hắn tay còn ở mặt trên tinh tế vuốt ve, thanh âm khàn khàn động lòng người:" Sở Sở... "

Kinh Sở che giấu tâm tình kinh hoàng, trở lại trên sô pha.

Vì cái gì hắn sẽ nhìn đến cuốn album kia... Rõ ràng nàng đặt ẩn nấp như vậy, nơi đó là không có khả năng dễ dàng làm người phát hiện!

Còn có thanh âm cùng ánh mắt hắn, cái kia xa lạ lại quen thuộc giọng nói, làm Kinh Sở không thể ức chế nhớ tới người ở gian phòng học... Còn có ánh mắt Hạ Uyên, si cuồng phảng phất như tửu quỷ tìm thấy rượu ngon.

Hạ Uyên là cái biếи ŧɦái kia? Không có khả năng không có khả năng không có khả năng. Nàng dưới đáy lòng vì Hạ Uyên biện giải phủ nhận.

Hạ Uyên sao có thể là hắn!

Nhưng suy nghĩ này làm Kinh Sở cả người run rẩy, chẳng sợ nàng lần nữa cường điệu không có khả năng, nhưng này trùng hợp làm người sợ hãi.

Kinh Sở biết... Còn có duy nhất một cái biện pháp, xác nhận Hạ Uyên rốt cuộc có phải hay không người kia...

Kinh Sở bắt lấy di động, tay run, nàng gắt gao nhìn thẳng giao diện tin nhắn, hiện ra xa lạ dãy số.

Nàng không có Hạ Uyên số di động, phía trước nàng tìm hắn hỏi qua, nhưng hắn chỉ cho nàng WeChat.

Nếu... Nàng ấn xuống gọi...

Kinh Sở nhắm lại mắt, ở ngắn ngủi lúc sau, nàng nghe được một chuỗi du dương tiếng chuông, từ phía sau truyền đến...

Kinh Sở cứng đờ quay đầu lại.

Nàng thấy Hạ Uyên đang đứng ở trên thang lầu, ở giữa ngón trỏ thon dài cùng ngón giữa, kẹp một cái di động đang vang.

Hắn đôi mắt nhìn nàng, như giếng cổ không gợn sóng, không có bất luận cái gì cảm xúc phập phồng.

Tựa như cái di động không phải của hắn, tựa như hắn không phải cái người trong phòng học dâʍ ɭσạи nàng.

"Học tỷ, thích lễ vật em đưa cho chị sao? "

Trong trẻo thiếu niên âm thanh bình thường bị ác liệt lại khàn khàn giọng nói thay thế được, hắn nói ra, lời nói đầu tiên khi nhìn thấy nàng.

Loại này âm thanh của thiếu niên cùng nam nhân khi ấy, làm da đầu Kinh Sở tê dại.

Kinh Sở không có trả lời, chỉ là ngốc ngốc nhìn hắn, thần sắc nhàn nhã càng đi càng gần.

Thẳng đến đứng ở trước người nàng.

"Thật đáng thương. "Hạ Uyên cong lưng, thẳng thắn chóp mũi cơ hồ muốn đυ.ng tới gương mặt Kinh Sở, hắn đưa ra lòng bàn tay ôn lệ, cọ qua mắt nàng.

"Khóc cái gì đâu? "Hắn ở nàng bên tai nhẹ giọng hỏi.

Thiếu niên đầu lưỡi lướt qua lỗ tai nhỏ nhắn của nàng, ác ma thanh âm vang lên:" Học tỷ, chị không biết, chị khóc lên, càng mỹ sao? "

Hạ Uyên bắt lấy đôi tay mềm mại của Kinh Sở, đặt ở nơi dưới bụng, hắn trên mặt mang theo tàn nhẫn ác liệt tươi cười, từng câu từng chữ:" Học tỷ, chị khóc em đều ngạnh. "