Chương 23:

“Đã xóa hết rồi!!”

Người trên mặt đất bị đánh đến bầm tím mặt sưng tấy. Cố Ngôn không tin hắn, lạnh mặt đoạt di động của hai người họ, xóa hết các bức ảnh gần nhất.

Điện thoại bị ném bộp một tiếng xuống đất, Cố Ngôn ngồi xổm xuống, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ: “Ai đổi thuốc?”

Không có người trả lời, trong ngõ tràn ngập hơi thở kịch liệt của hai người, Cố Ngôn nắm tóc của người gần nhất ép hắn phải nâng nửa người lên, lại hỏi: “Ai đổi thuốc?”

Người trên mặt đất còn lại run rẩy không ngừng, Cố Ngôn đã đánh nhau nhiều lần, biết đá vào là đau nhất, eo bụng của người kia đang đau đến phát run, ước gì mình có thể chết ngay lập tức. Người đàn ông im lặng lại bị Cố Ngôn đá mạnh một phát, sau đó cánh tay hắn bị nâng lên uốn cong, phát ra âm thanh răng rắc kỳ lạ.

Trước khi hắn kịp nhận ra điều gì, một cơn đau nhói đã xuyên qua người, cảm giác nhức nhối vô tận, chọc vào vai hắn như những cây kim, đôi mắt hắn đen lại, tiếng kêu thảm trong cổ họng không phát ra nổi, toàn thân run rẩy điên cuồng.

"Tôi nói! Tôi nói!"

Cố Ngôn liếc nhìn đồng hồ, hai mươi phút đã trôi qua, cậu không muốn dây dưa nhiều. Dù sao Phó Minh Ngọc vẫn đang đợi mình.

Áo khoác của cậu vẫn được cất cẩn thận ở đầu ngõ, chính là bộ đồ mà hồi sáng Phó Minh Ngọc giật lại cho cậu, bắt cậu mặc đồ của mình. Sau khi Cố Ngôn kiểm tra trên người không có vết nhơ nào, mới cẩn thận mặc áo khoác vào.

Lớp vải mềm mại dính vào người, trái tim bồn chồn vừa rồi của cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Cố Ngôn quấn chặt áo khoác, quay đầu nhìn hai người đang nằm trên mặt đất, “Trong bụng thối rữa rồi, dù cho đi học… hay là người bảo cậu đổi thuốc, nếu có ai biết thì tôi sẽ tính hết lên đầu hai người.”

Quán cà phê cách đây không xa, mấy phút là có thể đến đó, vừa ra khỏi hẻm là bước chân của Cố Ngôn đã trở nên nhanh hơn, sau đó trực tiếp chạy chậm, tự hỏi liệu Phó Minh Ngọc có ngoan ngoãn đợi mình không, cậu đã đi lâu như vậy, hắn không chờ đến mức lo lắng chứ...

"Cốp ___"

Cố Ngôn đυ.ng vào một bức tường thịt, lúc cậu còn chưa thấy đau, toàn thân đã bị đối phương ôm vào lòng.

"Em chạy cái gì?! Mau để anh nhìn mũi xem nào, có bị đυ.ng đau không?"

Cằm cậu hếch lên, khuôn mặt lo lắng của Phó Minh Ngọc phóng đại trước mắt, đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt vào nhau, Cố Ngôn sửng sốt, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây.”

“Đừng cử động.”

Lông mày hắn càng nhíu chặt hơn, sau đó Cố Ngôn cảm giác được một luồng nhiệt trào ra từ hốc mũi, cậu a một tiếng, bị Phó Minh Ngọc ôm đầu: “Mũi chảy máu rồi…”

Cậu vội vàng cởϊ áσ khoác ra, Phó Minh Ngọc đã ôm chặt cậu vào ngực, thấp giọng dạy dỗ, "Em còn động đậy nữa à!"

"Quần áo sẽ bẩn..." Cố Ngôn nói không rõ ràng.

...

"Bẩn thì bẩn, quan tâm quần áo làm gì..." Phó Minh Ngọc đè cậu xuống ngăn cậu động đậy, nhưng giây tiếp theo lại nhận ra Cố Ngôn đang mặc áo khoác của chính mình.

Trong lòng hắn lập tức nóng bừng, mang theo một tia tức giận khó hiểu, thân thể ấm áp của chàng trai vùi vào trong ngực hắn, dịu dàng nhìn hắn, Phó Minh Ngọc cảm giác như có ai đó chặn họng mình, hồi lâu không nói nên lời.

Sao cậu có thể ngoan ngoãn, tốt bụng như vậy mà lại không nghĩ đến bản thân mình? Cơn giận trong lòng Phó Minh Ngọc không phát ra được, nắm cằm đột nhiên hôn Cố Ngôn một cái.

"Sao anh lại hôn em..." Cố Ngôn bất lực thở dài, mặt bọn họ giống như mèo mướp, đầy máu mũi, Cố Ngôn ngẩng đầu lau mặt cho Phó Minh Ngọc, hỏi hắn: "Có bẩn không?"

"Không bẩn." Phó Minh Ngọc nói: "Anh muốn hôn em."

.

Về đến nhà, tâm tình Phó Minh Ngọc không tốt lắm, Cố Ngôn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng để hắn chờ lâu nên không vui, cậu kéo góc áo đối phương, cẩn thận xin lỗi, “Lần sau sẽ không làm nữa, anh.”

“Không cái gì?”

Phó Minh Ngọc ở trong bếp nấu trứng gà cho cậu, buồn bực liếc sang, Cố Ngôn đã ngừng chảy máu mũi, nhưng hắn vừa mới chạm vào, Cố Ngôn nói vẫn còn hơi đau.

Cố Ngôn ôm eo hắn từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Lần sau sẽ không để anh đợi lâu như vậy nữa, đừng tức giận nữa."

Ngọn lửa màu xanh nhạt vẫn lặng lẽ đốt cháy trong không trung, thân thể Phó Minh Ngọc cứng đờ, mãi sau mới tắt lửa quay người lại.

Hắn ôm Cố Ngôn ngồi lên quầy, đứng giữa hai chân cậu, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn đối phương, "Không tức giận."

Trên người hắn vẫn mặc đồng phục học sinh, nhưng lại hứa hẹn với cậu như một người trưởng thành.

"Nếu như chờ quá lâu, anh sẽ tự mình đi tìm em, nhưng sẽ không bao giờ lo lắng, huống chi là nổi giận với em."

Cố Ngôn à một tiếng, cúi đầu nghịch nghịch cổ áo của hắn.

"Anh yêu em, có biết không?" Phó Minh Ngọc nói.

Cậu tùy tiện gật đầu, chiếc cằm lắc lư bị người ta nâng lên, ngón tay của đối phương cũng liên tục cọ xát vào khóe miệng, nước sôi vẫn còn bốc khói ở bên cạnh, trứng mới luộc hình như đã bị người ta bỏ quên, chỉ còn hơi nước mờ mịt bao phủ hai bọn họ.