Chương 18: Thương hoa

Cố Ngôn không chịu tắm cùng nên đẩy hắn ra ngoài rồi khóa cửa lại, khi cậu đi ra thì mặt vẫn đỏ bừng, Phó Minh Ngọc cho rằng cậu mắc cỡ nên nắm lấy tay Cố Ngôn, cười với cậu.

Hai người kết thúc tiết học buổi chiều trong yên lành, hầu như mọi người trong lớp đều đã rời đi, Cố Ngôn nằm trên bàn nói rằng mình mệt muốn nghỉ ngơi một lát, Phó Minh Ngọc cũng không vội, cũng nằm bên cạnh, lặng lẽ nhìn cậu.

Kết quả càng nhìn càng thấy không đúng, Hoa nhi của hắn sắc mặt đỏ bừng, há miệng thở nhẹ, trong lòng Phó Minh Ngọc cả kinh, vội vàng sờ sờ trán của cậu, bàn tay nóng rực.

Cố Ngôn choáng váng mơ màng, nhìn thấy Phó Minh Ngọc đưa tay ra, mỉm cười và đi đến ôm hắn, gọi anh trai một cách nhẹ nhàng.

"Anh trai. . . Khó được."

Nửa người cậu nằm trong vòng tay Phó Minh Ngọc, cọ sát vào làn da mát lạnh của thiếu niên, nhỏ giọng than vãn: “Đau quá.”

“Đau ở đâu?” Cổ họng Phó Minh Ngọc lo lắng đến run lên, Hoa nhi của hắn phát sốt, sốt bao lâu rồi, tại sao hắn mẹ nó lại như một tên ngốc chết tiệt, lâu như vậy cũng không nhận ra.

"Đau ở đâu, Hoa nhi?"

Cố Ngôn ho khan hai tiếng, lắc lắc đầu, lại càng ôm hắn chặt hơn, thấp giọng gọi Phó Minh Ngọc: "Anh trai... Muốn về nhà."

"Em muốn về nhà."

Vừa nói, cậu vừa òa khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt, Cố Ngôn nắm lấy cổ áo Phó Minh Ngọc không buông, "Em muốn về nhà... Anh đã nói đưa em về nhà, ô ô ô, em muốn về nhà."

Cố Ngôn khóc rất nhiều, Phó Minh Ngọc hoảng sợ, vội vàng bế cậu lên và liên tục dỗ dành: "Về nhà, về nhà thôi, cục cưng đừng khóc, chúng ta về nhà thôi."

Cố Ngôn sốt hơn 38 độ, mồ hôi nhễ nhại nằm trên giường, không chịu đến bệnh viện, khóc lóc đòi về nhà, Phó Minh Ngọc không còn cách nào khác đành bảo tài xế quay xe, đi về hướng nhà họ.

May mà Cố Ngôn sốt đến chóng mặt, Phó Minh Ngọc gọi bác sĩ đến cũng không nhìn thấy, sau khi uống thuốc và truyền xong cũng đã 10 giờ tối, Phó Minh Ngọc ngồi bên giường và nhìn cậu, đau lòng không nói nên lời.

"Người trẻ tuổi, xin hãy kiềm chế, trên cổ tay của cậu ấy có nhiều vết thương như vậy, thân thể làm sao có thể khá hơn được? Cậu không cho tôi nhìn, lát nữa cũng phải bôi thuốc cho cậu ấy, nếu không, cậu sẽ bị nhiễm trùng. Nếu cậu ấy vẫn không chịu đến bệnh viện, thì cuối cùng cũng phải đến bệnh viện thôi.”

Bác sĩ thở dài rời đi, Phó Minh Ngọc cẩn thận vén chăn lên và cởi cúc áo sơ mi của Cố Ngôn ra.

"Hoa nhi…"

Phó Minh Ngọc khàn giọng gọi cậu, cơ thể gầy gò của Cố Ngôn đầy vết hôn, vết bầm tím đều là dấu vết của Phó Minh Ngọc, chưa kể đầṳ ѵú bị hắn cắn tới mức sưng đỏ đáng sợ. Thảo nào cậu không chịu để Phó Minh Ngọc tắm cho mình, cơ thể Cố Ngôn đáng sợ như vậy, rõ ràng là lỗi của Phó Minh Ngọc.

Hắn nhẹ nhàng mở cặp đùi đang khép chặt của Cố Ngôn ra, hô hấp của hắn dừng lại một chút, đưa tay run rẩy chạm vào bắp đùi cậu.

Hai miếng thịt nghêu ở giữa hai chân Cố Ngôn đã sưng tím, bên trên đỏ ngầu hung ác, phảng phất chỉ cần chạm vào là có thể vỡ ra, âm hạch bị hắn dùng sức mυ"ŧ lấy, to phình lên rồi quấn lấy môi âʍ ɦộ của cậu, không thể giấu đi được. Còn hoa huyệt bị hắn cắm tàn nhẫn, đã không còn vẻ mềm mại như mấy hôm trước nữa, Phó Minh Ngọc chỉ nhìn một cái đã cảm thấy đau.

Nhưng bảo bối của hắn chưa bao giờ từ chối ham muốn của Phó Minh Ngọc, hắn đã điên cuồng như thế nào, ngay cả nỗi đau của cậu cũng không nhìn thấy.

"Anh... Anh..."

Cố Ngôn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Phó Minh Ngọc đang nghiêng người về phía mình, cậu co rúm lại và trốn tránh.

“Đừng sợ, đừng sợ, anh sẽ không làm gì đâu.” Phó Minh Ngọc nhìn thấy động tác né tránh của cậu liền đau lòng, vội vàng nhẹ giọng dỗ dành Cố Ngôn, “Anh không làm gì hết, Hoa nhi là đừng sợ, ngoan nha."

Ngay khi cơn sốt của Cố Ngôn hạ xuống, cậu sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường, nhìn Phó Minh Ngọc một cách đáng thương và gọi hắn, "Phó Minh Ngọc."

Phó Minh Ngọc cúi đầu xuống, nửa ôm Cố Ngôn, hôn lên trán cậu, ánh mắt thâm tình nhìn cậu, "Anh ở đây."

“Anh.” Cố Ngôn lại gọi hắn.

Cơn sốt khiến tâm trạng Cố Ngôn sa sút, nỗi hoảng sợ trong lòng cậu được phóng đại vô hạn, cả người Cố Ngôn được bao bọc trong vòng tay của Phó Minh Ngọc, Cố Ngôn chớp mắt, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi, muốn giấu hết nỗi buồn trong lòng đi.

Nếu Phó Minh Ngọc có thể thích cậu nhiều hơn một chút, thích hơn cả thân thể của cậu thì tốt rồi, chỉ thích mỗi Cố Ngôn thật nhiều thôi, thì điều đó sẽ không làm cậu tổn thương nhiều như vậy.

Thích thật sự là một điều kỳ diệu, cách đây không lâu, cậu còn đang thắc mắc làm sao có thể có một người chỉ mới gặp mặt vài lần mà lại có thể yêu một người như vậy, nhưng khi đến lượt bản thân, mọi thứ dường như đã trở nên hợp lí, bình thường.

“Anh đây.” Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng nhéo vành tai cậu, Cố Ngôn lập tức không nhịn được.

“Anh, thật ra em có chút đau.” Cố Ngôn mở to đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Phó Minh Ngọc, nhưng nước mắt lại bất giác trào ra từ khóe mắt, nói xong cậu cũng vô thức khóc: “Lần sau anh có thể nhẹ nhàng hơn một chút, làm ơn."

Nước mắt của Cố Ngôn rơi càng ngày càng nhiều, ngăn không được, Cố Ngôn không muốn mình vô dùng như vậy, giống như cậu không chịu nổi một chút đau đớn nào. Nhưng Cố Ngôn thật sự sợ hãi, từ sau khi tái hợp, phần lớn thời gian bọn họ đều ở trên giường, còn thời gian hai người nói chuyện, tính ra còn chưa tới nửa ngày. Phó Minh Ngọc mê mệt cơ thể của cậu, chứ không phải Cố Ngôn trước mắt hắn.

“Bảo bối, đừng khóc.” Phó Minh Ngọc nghẹn họng, dùng bàn tay to bừa bãi lau đi nước mắt trên mặt cậu, “Đừng khóc, là lỗi tại anh, là anh khốn nạn, Hoa nhi không khóc."

Cố Ngôn khóc đến nỗi toàn thân run rẩy, nước mắt đã sớm thấm ướt hàng mi, nhưng cậu không muốn để Phó Minh Ngọc nhìn thấy, thân thể mềm nhũn lăn qua lăn lại, lưng hướng về phía anh, hai bàn tay tái nhợt nắm chặt lấy tấm ga trải giường dưới người, khóc gần như không thở được.

Kẽ hở trong lòng Cố Ngôn ngày càng lớn, mỗi lần bắt đầu quan hệ, Phó Minh Ngọc luôn thích chơi đùa với âʍ ɦộ phụ nữ của mình, ngay cả khi lần đầu gặp mặt cách đây một tháng, hắn đã nhìn thấy cơ thể dị dạng của cậu nên mới mê mệt quấn quýt như vậy…

Anh có thực sự thích em không, Phó Minh Ngọc?

Cố Ngôn không dám hỏi.

“Là lỗi của anh.” Cố Ngôn bị bắt quay người lại, một thân thể ấm áp bao phủ lấy cậu, Phó Minh Ngọc vén mái tóc đẫm mồ hôi của cậu lên, thanh âm khàn khàn nói: “Hoa Nhi đừng khóc, là anh không tự chủ được, anh luôn bắt nạt em, cục cung đừng khóc, đừng khóc nữa."

Trên khuôn mặt hỗn độn của Cố Ngôn đầy nước mắt, trộn lẫn với màu đỏ của bệnh tật, đáng thương vô cùng, Phó Minh Ngọc đau đớn và hối hận, đôi mắt trong veo của chàng trai trẻ đã ngập nước, nhìn hắn đầy ướŧ áŧ.

“Em không muốn khóc.” Cố Ngôn vừa khóc vừa ho, quay đầu đi chỗ khác, “Em bị bệnh nên mới vậy.”

Khi cậu khỏe lại, cậu sẽ lại là Cố Ngôn không sợ bất cứ điều gì, không giống như bông hoa nhút nhát này đâu.

"Em không muốn gặp anh, anh đi ra ngoài trước được không?"

Cố Ngôn không muốn Phó Minh Ngọc nhìn thấy một Cố Ngôn yếu đuối, không hề mạnh mẽ, chỉ vì một chút đau đớn mà khóc lóc, giống như một người phụ nữ.

"Không được."

"Là lỗi của anh."

Phó Minh Ngọc hoảng hốt, nắm tay gọi cậu: "Ngôn Ngôn, nhìn anh có được không, anh biết mình sai rồi, đừng tức giận, đánh anh đi, được không, đánh anh cho hả giận."

Hắn nắm lấy tay Cố Ngôn và đánh vào mặt mình, âm thanh chói tai khiến Cố Ngôn bị sốc, nhưng cậu vẫn không quay lại, bàn tay bị Phó Minh Ngọc nắm chặt, không rút ra được. Cố Ngôn cứng người, âm thanh mang tiếng khóc: “Anh làm gì vậy?”

“Ngôn Ngôn…” Mắt Phó Minh Ngọc đỏ hoe gọi cậu, “Anh biết anh sai rồi, em đừng giận anh.”

Hắn như dã thú động dục, từ ngày đầu tiên đến trường gặp Cố Ngôn, hắn không ngừng hành hạ cậu, bảo bối cũng chịu đau phối hợp với hắn, nhưng Phó Minh Ngọc lại không hề cảm thấy đau lòng.

Tiếng bạt tai giòn giã lần lượt vang lên, Cố Ngôn đột nhiên quay đầu lại hét vào mặt hắn: "Phó Minh Ngọc!"

"Cục cưng."

Đôi môi Cố Ngôn bị chặn lại, cậu cúi xuống với khuôn mặt đỏ bừng, hai bên khuôn mặt của hắn có dấu tay rõ ràng, nhưng bên phải lại đậm hơn, nhìn rất đáng sợ, đó là cái tát của chính cậu.

“Em khóc khiến anh muốn tự tử.” Đôi môi nóng ẩm áp dính lên mặt cậu, hôn đi nước mắt trên mặt Cố Ngôn, “Bảo bối, anh thực sự biết mình sai rồi, đừng không cần anh.”

"Anh… Nói bậy gì đó."

Rõ ràng, quyền thống trị giẵ hai người bọn họ chưa bao giờ nằm

trong tay cậu.

"Anh không nói nhảm, anh không chạm vào em nữa, được không?"

Phó Minh Ngọc cúi đầu ôm lấy Cố Ngôn, sợ mình cọ vào vết thương trên người Cố Ngôn, liền vùi vào cổ cậu, đau lòng nói: “Anh yêu em, đừng giận anh.”

“Nói láo.” Cố Ngôn thấp giọng nói, anh căn bản không thích em, nếu không phải thân thể em dị dạng như vậy, anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn em một lần.

"Anh sẽ không lừa gạt ngươi, trước khi em khỏi bệnh, anh nhất định sẽ không đυ.ng vào em.”

Phó Minh Ngọc thề với cậu và nhẹ nhàng đặt Cố Ngôn xuống giường, "Anh đi lấy khăn lau mặt cho em, đừng rời xa anh, ngoan ngoãn."

"Em không nói về chuyện này."

Cố Ngôn cắn môi ở sau lưng Phó Minh Ngọc, nhưng không ngăn cản hắn, trong lòng cậu có một lỗ hổng, nếu Phó Minh Ngọc chịu dỗ mình, cậu có thể tự mình vá lỗ hổng, thu nhỏ lại, thu nhỏ lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cố Ngôn muốn có một ngôi nhà, Phó Minh Ngọc đã nói sẽ cho cậu.

Đó là nhà của bọn họ.