Hậu hoa viên của hoàng cung Triều Tiên, luôn luôn yên tĩnh mĩ lệ, nhưng là ngày hôm nay lại có vẻ lộn xộn một chút.
Hai tiểu hài tử ôm thành một khối đánh nhau, tiếng kêu thật xa cũng có thể nghe thấy. Vài nam hài tiểu Kiện Long Vệ tám chín tuổi hầu hạ vây xung quanh, gấp đến độ đoàn đoàn chuyển (xoay quanh).
“Thế tử, nhị điện hạ, không nên đánh”
Đáng tiếc thanh âm của bọn họ đối với hai tiểu hài tử đánh đến bất diệc nhạc hồ (dễ sợ) kia lại giống như chưa từng nghe thấy.
“Đưa ta! Mau đưa ta!”
“Không đưa! Sẽ không đưa!”
“Vương Dung, ngươi không nghe lời, ta phải hảo hảo giáo huấn ngươi. Ta là ca ca ngươi!”
“Ngươi mới không phải là ca ca của ta! Ta chán ghét ngươi! Ngươi khi dễ (ăn hϊếp) ta!”
Hai hài tử niên kỉ lục thất tuế (6-7 tuổi), ngươi ôm ta ta ôm ngươi, lăn lộn thành một khối trên mặt đất.
Một cái niên kỉ rõ ràng lớn hơn, cái đầu cao hơn cái kia hai ba tấc, nhưng cái kia lại bàn đôn đôn (béo lùn chắc nịch), nhìn qua khí lực lớn hơn chút, bởi vậy nhất thời không phân biệt được thắng bại.
Vương hạ triều, vừa lúc đi ngang qua hoa viên, nghe thấy nội cung hội báo, vội vàng chạy lại đây, thấy cảnh tượng trước mắt, khóe miệng giật giật, lớn tiếng quát: “Vương Duyên, Vương Dung, đều dừng tay cho ta!”
Hai tiểu tử kia nghe thấy thanh âm của phụ vương, đồng loạt cả kinh, buông tay ra.
Vương Duyên đứng lên, cúi đầu khoanh tay: “Phụ vương”
Hài tử béo múp kia đột nhiên từ phía sau đẩy Vương Duyên một cái, đem hắn đẩy ngã, chính mình lại cười hắc hắc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp không thèm quan tâm, biểu hiện ra bóng dáng của một ác bá tương lai.
Vương quát: “Vương Dung! Ngươi làm gì đó!”
Vương Dung bĩu môi, cúi đầu không nói.
“Hai người các ngươi vì cái gì đánh nhau?” Vương tiến tới đem hai người mỗi người một tay tách ra, tránh cho bọn họ lại quấn lấy nhau.
Vương Dung chỉ vào Vương Duyên, ác nhân (kẻ ác) cáo trạng trước: “Ca ca đánh ta”
Vương Duyên kêu lên: “Ngươi nói bậy! Là ngươi nắm tóc của ta trước, còn ném cóc lên người ta”
“Là ngươi đẩy ta trước! Ngươi động thủ trước!”
“Ta là muốn đem một con cóc khác ngươi giấu trong ở trong tay áo lấy ra!”
“Đây chính là ta muốn tặng cho Nặc nhi, vì cái gì phải đưa cho ngươi? Ta mới không cho!”
“Ngươi, ngươi còn muốn lấy cóc đi hù dọa Nặc nhi?”
“Ai nói ta muốn hù dọa hắn, ta là muốn đưa cho hắn ngoạn. Ngươi cho là Nặc nhi giống ngươi nhát gan như vậy sao?”
“Ngươi nói ai nhát gan? Không lớn không nhỏ, không biết ta là ca ca sao?”
“Ca ca rất giỏi a…”
Vương cả giận nói: “Im miệng!”
Hai tiểu hài tử thở phì phì không nói chuyện nữa.
Vương nói: “Vương Dung, vì cái gì ném cóc lên người ca ca? Còn nắm tóc của hắn? Ngươi còn có phép tắc hay không?”
Vương Dung bĩu môi không để ý tới, vẻ mặt không phục.
Hắn cùng Vương Duyên nhìn qua có bộ dáng hài đồng lục thất tuế, nhưng kỳ thật một cái tứ tuế, một cái mới tam tuế. Cả hai đều là ấu đồng (trẻ con), chính là phát dục so với hài đồng bình thường nhanh hơn chút thôi.
Tinh thần lực của Vương Duyên phát dục tương đối nhanh, đã muốn có chỉ số thông minh của một hài tử tử thập tuế, bình thường học này nọ cũng khá nhiều, nhìn qua càng văn tĩnh (điềm đạm nho nhã) càng hiểu chuyện.
Vương Dung bởi vì khi Vương hoài dựng hắn, tinh thần lực phát dục ko đủ, trước mắt chỉ số thông minh chỉ có ngũ lục tuế. Tuy rằng so với hài đồng bình thường thông tuệ rất nhiều, thế nhưng niên kỉ này đúng là thời điểm thích ầm ĩ, bướng bỉnh không có lý do gì, cũng không vì nguyên nhân chỉ số thông minh cao thấp mà khác biệt.
Hơn nữa Vương Dung dung mạo tinh xảo, tướng mạo cùng Yam như nhau, hơn nữa thời điểm hoài dựng hắn tinh thần lực cũng không có bồi dưỡng tốt, Vương cùng Yam đều đối hắn thập phần áy náy, cho nên ít nhiều có chút cưng chiều quá mức. Lúc này mới dưỡng thành Vương Dung niên kỉ còn nhỏ, đã có một bộ tính cách tiểu bá vương.
Hôm nay hắn ở trong viên tử (vườn) ngoạn, bắt được hai con cóc, cùng bảo bối giống nhau làm cho nội cung lấy đến một tiểu đàn tử (bình/vại/hũ nhỏ) bỏ vào, nghĩ muốn tặng đại ca Vương Duyên, còn có đệ đệ vừa mới ba tháng Vương Nặc mỗi người một con.
Hắn cầm đàn tử hướng cung điện của Vương Nặc vui vẻ đi đến, vừa lúc thấy Vương Duyên tan học, nghiêm trang từ bên kia hoa viên đi tới.
Hắn cảm thấy bộ dáng đại ca cố gắng giữ khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc rất buồn cười, liền cố ý chạy tới nắm tóc hắn, dọa hắn nhảy dựng, sau đó giống như hiến vật quý bắt ra một con cóc cho hắn xem.
Ai ngờ Vương Duyên không chút nào cảm kích, cau mày, quở trách hắn vài câu.
Vương Dung sinh khí, liền đem cóc ném lên người hắn.
Sau đó Vương Duyên thấy trong tay áo hắn còn ẩn giấu một con, muốn hắn giao ra, hắn không chịu, không biết như thế nào, hai người liền hồ lí hồ đồ đánh nhau.
Việc này cũng bình thường. Hai huynh đệ bởi vì niên kỉ gần nhau, trong cung lại không có đồng linh hỏa bạn (bạn cùng tuổi), mới trước đây thường xuyên cùng nhau ở cùng một chỗ vừa ngoạn vừa sảo (ầm ĩ). Chính là hiện tại Vương Duyên dần dần hiểu chuyện, khó tránh khỏi phát ra dáng vẻ của một thế tử cùng ca ca, nghĩ muốn khuyên nhủ đệ đệ vài câu, ai ngờ Vương Dung không kiên nhẫn, liền cùng hắn cãi nhau.
Vương thật vất vả từ trong lời nói điên đảo tam tứ (rối bòng bong) của hai hài tử nghe được đại khái, lại hỏi nhóm tiểu Kiện Long Vệ hầu hạ bên người, hiểu rõ chân tướng.
“Vương Duyên, cùng đệ đệ đánh nhau, quy củ theo Thái Phó học là như thế nào? Phạt chép << Ấu niên đình huấn >> mười lần”
Vương Duyên tâm không cam tình không nguyện đồng ý.
“Vương Dung, nắm tóc ca ca, ném cóc lên người ca ca, nói năng lỗ mãng, những điều này đều là không đúng. Phạt ngươi cấm đoán (giam) một tháng, không cho phép ra ngoài ngoạn, đem << Kinh thi >> cùng << Huynh trưởng giới >> chép mười lần”
Vương Dung lập tức kêu lên: “Phụ vương, vì cái gì ca ca chỉ chép một, còn ta phải chép hai? Không công bình không công bình, số lượng từ rất nhiều a” Hơn nữa một tháng không thể ra ngoài ngoạn, thật sự là quá bi thảm a.
“Bởi vì lỗi của ngươi lớn nhất. Tiếp tục tranh cãi, chép thêm << Lễ kí >>!” Vương nghiêm khắc trừng mắt liếc hắn một cái. Thầm nghĩ hài tử này thật sự là bị y cùng Hồng Lân nuông chiều không ra gì.
Chính là nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu của Vương Dung, tuy rằng hơi béo hơi tròn chút, nhưng vẫn là có thể rõ ràng nhìn ra khuôn mặt đặc trưng của một người khác không phải của mình, lại nghĩ đến tinh thần lực của hài tử này tới bây giờ vẫn còn yếu như vậy, nguyên nhân đều là bởi vì chính mình cùng Hồng Lân năm đó không cẩn thận, không khỏi lại cảm thấy không đành lòng.
Bất quá suy nghĩ một chút Vương Dung cũng đã đến tuổi nên hiểu chuyện, nếu tiếp tục dung túng, tiểu gia hỏa này sẽ càng ngày càng vô pháp vô thiên, liền ngoan tâm (tàn nhẫn) cho hắn một cái giáo huấn sâu sắc.
Yam ra kinh làm việc, lúc chạng vạng mới trở về. Khi cùng Vương dùng vãn thiện, thấy chỉ có một mình nhi tử Vương Duyên, không khỏi ngạc nhiên nói: “Dung nhi đâu?”
Vương thản nhiên nói: “Ta phạt cấm đoán hắn, một tháng không được phép ra khỏi cung, hiện tại ở tẩm cung của chính mình dùng bữa”
Yam cười nói: “Hắn làm sai cái gì a? Ngươi phải như vậy phạt hắn sao?”
“Hừ” Vương hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
Vương Duyên có chút chột dạ, còn có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Là con không tốt, cùng đệ đệ đánh nhau, bị phụ vương phạt…” Nói xong cúi đầu.
Yam nhìn Vương Duyên một cái, không hỏi nhiều nữa, nói: “Được rồi, phụ thân đã biết. Ăn cơm trước đi”
Dùng cơm xong, Vương Duyên trở về tẩm cung của chính mình, còn có bài tập bị phạt a.
Vương đem chuyện hai nhi tử đánh nhau hôm nay nói một lần, vừa lúc cung nhân ôm tiểu Vương Nặc tiến vào.
Vương đem tam nhi tử ôm vào trong lòng, thở dài: “Hài tử mới trước đây đáng yêu như vậy. Như thế nào trưởng thành lại khiến cho bận tâm như vậy”
Nhãn châu tử (hai tròng mắt) của Vương Nặc nhanh như chớp loạn chuyển, tinh thần lực tràn đầy, Vương đều có thể cảm giác được tinh thần tuyến (sợi) của bé nhất ba nhất ba dao động.
Từ sau khi Yam thẳng thắn nói thật lai lịch với y ba năm trước, Vương có một đoạn thời gian thật dài cảm thấy chính mình đang nằm mơ.
Trên đời thật sự có chuyện thần kỳ như vậy sao? Tương lai thế giới…lại có bản lĩnh lớn như vậy?
Sau lại theo sự tăng cao tinh thần lực của y, dần dần cảm giác được thay đổi, cũng chậm rãi tin tưởng. Mấy năm nay Yam vẫn giúp y bổ tập (học bổ sung) tinh thần lực cùng tri thức ở tương lai thế giới, lực tiếp thu của Vương mạnh, cũng từ từ thoát thai hoán cốt (lột xác).
Đối với việc ái nhân là Hồng Lân hay là Yam, Vương cũng không có phản ứng quá lớn. Dù sao hai người y đều yêu, hiện tại kết hợp thành một, liền càng thêm hoàn mỹ. Huống chi hiện tại nhi tử cũng sinh, hai người lại ân ái như thế. Y là người thông minh, sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt, đối điều chính mình muốn luôn luôn rõ ràng, cho nên cảm thấy mỹ mãn.
Vài năm nay Yam vẫn chuyên tâm giúp ái nhân cùng nhi tử nâng cao tinh thần lực. Vương Duyên phát dục rất tốt, Vương Dung hiển nhiên chậm hơn rất nhiều, nguyên nhân hiển nhiên là do căn cơ không được kiến tạo tốt.
Tinh thần lực của Vương nâng cao, khi cùng Yam hoan ái cũng chậm rãi có thể phối hợp cùng nhau, vì thế tránh không được năm trước lại có một hài tử.
Tiểu Vương Nặc trước mắt trong ba hài tử tinh thần lực phát dục tốt nhất, mới chỉ ba tháng, đã có thể cùng các ca ca trao đổi. Vương Dung thích bé nhất, cảm thấy được bộ dáng tiểu đệ đệ viên hồ hồ (tròn vo) rất giống chính mình, không có việc gì liền chạy tới đậu (đùa) bé.
Yam nói: “Tiểu hài tử tuổi này chính là thích ngoạn, ngươi cùng đừng quá gò bó bọn họ”
Vương hừ một tiếng, nói: “Ta lúc nhỏ vào tuổi này, sống ở trong cung cẩn cẩn dực dực (cẩn thận từng li từng tí), tuần quy đạo củ (theo khuôn phép), không có nửa điểm vượt qua. Duyên nhi còn có vài phần giống, Dung nhi thì…chẳng lẽ là giống ngươi? Hồng Lân a, ngươi trước đây không phải cũng là như vậy đi?”
Yam cười gượng hai tiếng, vội vàng chuyển đề tài: “Ta đi xem Dung nhi”
Vương Dung hiện tại bị phạt cấm đoán, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ ở trong tẩm cung buồn bực.
Khi Yam đến, thấy hắn đang nằm sấp trên tiểu thư trác (bàn học nhỏ), cầm lấy bút lông chép << Tam tự kinh >>, trên mặt một mảnh đen.
Thấy phụ thân đến, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Dung lập tức mếu, ủy khuất vươn tay: “Phụ thân”
Yam đem hắn bế lên, hống (dỗ dành) nói: “Bị phụ vương phạt? Không có việc gì, hoàn thành bài tập sớm một chút, ta hướng phụ vương ngươi cầu tình (xin tha), cho ngươi sớm một chút có thể ra ngoài ngoạn”
Vương Dung lúc này mới cao hứng một chút, cười hắc hắc, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp triển (kéo dài) thành hình dạng một cái bao tử (bánh bao).
Yam thầm nghĩ, hài tử này nên giảm béo, bộ dáng bé nhỏ xinh đẹp đều sắp không nhìn ra.
Vương Dung nói: “Ca ca đâu?”
“Cùng ngươi giống nhau, chép phạt”
Vương Dung nói: “Ta không nên cùng ca ca đánh nhau. Lúc sau ta sẽ hướng hắn nhận lỗi”
“Lúc này mới đúng. Giữa huynh đệ phải tương thân tương ái”
“Tương thân tương ái? Là giống như phụ vương cùng phụ thân sao?” (bé có tương lai *giơ ngón cái*)
Yam ế (nghẹn) một chút, hàm hồ nói: “Ân, cũng không sai biệt lắm”
Vương Dung ôm cổ hắn, nhu nhu (xoa xoa) mắt: “Phụ thân, mệt mỏi. Giảng cố sự (kể chuyện xưa) cho ta”
Yam gọi nội cung, hầu hạ Vương Dung rửa mặt xong, thu thập bài tập trên bàn, sau đó tự mình giúp hắn cởi y phục ôm lên giường, hống hắn ngủ.
Buổi tối trở lại tẩm thất, Vương khoanh chân ngồi trước thư trác xem cái gì đó, thấy hắn trở về, nói: “Dung nhi ngủ?”
“Ân. Tiểu bàn tử (nhóc mập =))) này tâm thật sự khoan (rộng rãi), đã muốn quên chuyện ngươi phạt hắn”
Vương ha hả cười, lắc lắc đầu.
Yam lấy qua thứ trong tay y nhìn xem, là bài chép phạt của Vương Duyên, nói: “Chữ của Duyên nhi có tiến bộ”
“Hắn niên kỉ còn nhỏ, cứ từ từ”
Đúng vậy, mới chỉ tứ tuế, đã có chỉ số thông minh của nhi đồng thập tuế, trên dưới Triều Tiên đều lưu truyền thế tử tảo tuệ (thông minh sớm). Vương cảm thấy kiêu ngạo, lại có chút lo lắng.
Y hiện tại tuy rằng một lòng ngóng trông tương lai cùng Yam cùng nhau quay về tương lai thế giới, nhưng y dù sao cũng là người đứng đầu Triều Tiên, đối thế giới này không dễ dàng buông, bởi vậy y tâm tình có chút mâu thuẫn.
Yam phát hiện tâm tư của y, nói: “Bây giờ vẫn chưa nhìn ra, nhưng lại qua hai mươi năm, dung mạo của ngươi lại không có thay đổi quá lớn, tiếp tục ở lại thế giới này, sẽ bị xem là yêu quái a. Đến lúc đó chúng ta lưu lại Duyên nhi bảo hộ Triều Tiên, chờ hắn hoàn thành trách nhiệm, lại đón trở về”
Vương cảm thấy được biện pháp như thế rất tốt. Đến lúc đó để cho Duyên nhi tìm một người tinh thần lực cường hãn kết hợp, sinh hạ nhi nữ (con cái), vừa bảo đảm thống trị Triều Tiên, lại kéo dài huyết mạch (dòng máu) của Duyên nhi, chính mình còn có thể cùng ái nhân trường tương tư thủ (ở bên nhau càng dài), nhất cử tam đắc.
Y buông tâm, đem tâm tư đều đặt ở chuyện bồi dưỡng Duyên nhi.
Ở trong lòng y cùng Yam, Vương Duyên không thể nghi ngờ tương lai chính là người thống trị Triều Tiên.
“Hôm nay đi ra ngoài làm việc, hẳn là mệt mỏi?”
Vương thân thủ phất phất lọn tóc dài trên vai của Hồng Lân.
Hai người đã muốn khoan y (cởϊ qυầи áo), tóc cũng xả xuống.
Yam cầm tay Vương, cười nói: “Không sao”
Vương nhếch lên khóe miệng, thấp giọng kêu: “Hồng Lân a…”
Yam chậm rãi tới gần, cùng y thần xỉ tương giao (hôn môi), nói giọng khàn khàn: “Điện hạ của ta, chuyện gì?”
Vương lôi kéo hắn chậm rãi hướng trên giường, ái muội trầm thấp nói: “Hiện tại chuyện bọn nhỏ bàn xong rồi, chúng ta cũng nên bàn một chút chuyện của đại nhân (người lớn)…”
Yam vươn tay, tham nhập vào vạt áo rộng mở của Vương, ở trên nhũ thủ (đỉnh đầu nhũ) hồng nhuận kiều khởi (nhếch lên) khinh khinh (nhẹ nhẹ) đạn đạn (bắn bắn), nói: “ [Đạn] cái gì?” (chơi chữ, “đàm” – thảo luận đọc gần giống “đạn” – bắn)
Vương khẽ run lên, đột nhiên xoay người một cái, đem Yam đặt ở dưới thân, từ trên cao nhìn xuống nói: “Hồng Lân a, ngươi càng ngày càng nghịch ngợm, trẫm hôm nay…” Y loan hạ thắt lưng, hắc lượng mâu tử (con ngươi đen bóng) hơi hơi nheo lại, bên trong mang theo quyến rũ cùng nhè nhẹ khıêυ khí©h, khe khẽ phun ra lời nói cường thế mà tà mị: “Phải hảo hảo hầu hạ ngươi” (ta chém)
Yam than khai thân tử (mở ra thân mình O_O”), nhu thuận mà thuận theo nói: “Thần, nhưng do điện hạ xử trí” (ối)
Sàng trướng (màn giường) chậm rãi hạ xuống, hai thân hình cường tráng trên long sàng dây dưa cùng một chỗ, kim sắc tinh thần tuyến vô hình vây lại thành một võng sào (giống mạng nhện í) mĩ lệ.
Yam si mê ngắm nhìn Vương ngồi ở trên người hắn “vi sở dục vi” (muốn làm gì thì làm), âm thầm kinh thán (ngạc nhiên thú vị) mĩ lệ cùng cường đại của ái nhân.
Thật sự là mê người a…
Yam thật sâu cảm thấy, chính mình ngoài ý liệu (dự định) đi vào thế giới này, để cho hắn chiếm được bảo bối không thể ngờ. Giống như một viên minh châu chôn dưới nê thổ (bùn đất), không chỉ có trọng kiến quang minh, hơn nữa chiếu rọi ra hào quang càng thêm huyễn mĩ (đẹp lóa mắt).
Mà hết thảy, đều là bởi vì chính mình.
Yam đột nhiên nhổm dậy, ôm lấy tiêu hồn nhân (người mất hồn) kia, thật sâu hôn lên đôi môi đầy đặn của hắn.
Điện hạ của ta, ta yêu ngươi.