Ngư Trường Bình vừa mới ngồi xuống, cung nhân của Trung Cung liền pha cho nàng một tách trà nóng giống như Đông Cung bên kia, cảm giác cả người còn lạnh, nàng lập tức uống một ngụm trà. Quả nhiên cũng là trà ngon, chỉ là hiện tại nàng không dám uống nhiều, bởi vì nàng đã có chút buồn tiểu, dù sao nàng cũng đã uống ba ly ở Đông Cung bên kia rồi.
Liễu Hòa Ninh vừa nghe thấy có mỹ nhân mới đến gặp mình thì rất cao hứng, liền lập tức từ bên trong đi ra, nàng thấy Ngư Trường Bình chậm rì rì thổi trà, thật là một mỹ nhân nhìn mà thấy thương, thế nhưng không có người nào so với nàng thích hợp với từ thương này hơn. Mỹ nhân ở hậu cung này, quả nhiên là nhiều hình nhiều vẻ, trăm ngàn phong thái.
Ngư Trường Bình thấy Liễu Hòa Ninh ra tới liền lập tức đứng lên, nàng không giống Trương Tình Vũ không có nhãn lực, lập tức liền nhận ra Liễu Hòa Ninh. Nhìn một nốt chu sa giữa mày kia đặc biệt rõ ràng, cặp mắt sáng kia đặc biệt sạch sẽ, chỗ mặt mũi, mặc dù không cười nhưng cũng giống như là đang cười, khi cười rộ lên liền giống như cảnh xuân tháng tư, hết thảy đều tạo cảm giác thoải mái như thế. Luận mỹ mạo nếu cùng Đông Cung so sánh, chấp nhận nhỏ bé khiêm nhường, nếu luận mỹ vị, toàn bộ hậu cung đều không có người có thể so. Không trách có ngoại hiệu là tiểu Quan Âm, xác thật là có vài phần cảm giác này.
"Thần thϊếp gặp qua nương nương, nương nương vạn an." Ngư Trường Bình lập tức cung kính hành lễ với Liễu Hòa Ninh.
"Ngươi tên là gì?" Liễu Hòa Ninh mỉm cười hỏi, hiển nhiên cũng là một nữ tử thông tuệ, vừa nhìn thoáng qua liền lập tức nhận ra mình.
"Thần thϊếp tên Ngư Trường Bình, năm nhập cung được phong tài tử." Ngư Trường Bình khéo léo trả lời.
"Xanh non yêu kiều không chịu nổi gió thổi, nhu nhược đến nỗi làm người nhìn tâm sinh lòng trìu mến." Liễu Hòa Ninh từ đáy lòng nói, mỹ nhân như này, chỉ sợ lớn tiếng chút liền dọa đến nàng.
"Nương nương nói đùa rồi." Ngư Trường Bình hai hàng lông mày thu lại có chút thẹn thùng, sau đó nhẹ nhàng nói, nghĩ thầm tại sao nàng lại có cảm giác Trung Cung này so với nam tử còn muốn thương hương tiếc ngọc hơn đây? Lời này nếu nam tử nói ra, là đơn giản lộ rõ nói năng tuỳ tiện, nhưng từ Liễu Hòa Ninh nói ra, thì là tự nhiên mà vậy.
"Yến à, ta nói không đúng sao?" Liễu Hòa Ninh hỏi Liễu Yến ở bên cạnh.
"Ngư Tài Tử xác thật là người nhìn mà thấy thương" Liễu Yến lập tức phụ họa nói, nghĩ thầm cũng may tiểu thư nhà nàng là nữ tử, bằng không sẽ phong lưu thành cái dạng gì, mỗi lần thấy mỹ nhân đều phải khen.
"Nếu có thể, Trường Bình hy vọng thân thể có thể khỏe mạnh một chút, không cần nhìn thấy mà thương cũng được." Ngư Trường Bình yếu đuối mang theo vài phần ưu sầu nói, khen nàng nhu mì, nàng không thích nghe, còn không bằng khen nàng khí sắc tốt, đại khái là càng là thiếu cái gì, càng muốn cái đó.
Liễu Hòa Ninh nghe ra trong lời nói của Ngư Trường Bình có phiền muộn, tựa hồ có thể đồng cảm giống như bản thân mình, liền duỗi tay vỗ vỗ tay Ngư Trường Bình.
"Sẽ khá lên, nhất định sẽ khá!" Liễu Hòa Ninh nhìn Ngư Trường Bình ngữ khí kiên định nói, mỹ nhân như thế, nàng nhìn cũng sẽ trìu mến vài phần.
Ngư Trường Bình chưa bao giờ từ trong miệng người khác nghe được ngữ khí kiên định nói mình sẽ khoẻ lên như thế, hơi sửng sốt một chút, người này vậy mà có thể cho người khác cảm giác an tâm.
"Tạ lời chúc của nương nương." Ngư Trường Bình lại hành lễ với Liễu Hòa Ninh.
"Tại sao ngươi cũng khách khí như vậy, ngươi cũng học theo Hoa Triều sao." Liễu Hòa Ninh cười hỏi.
"Có lẽ là, rốt cuộc thần thϊếp mới vừa rời khỏi Đông Cung nương nương bên kia." Ngư Trường Bình trả lời, đồng thời cũng quan sát phản ứng của Liễu Hòa Ninh, dù sao nàng cũng đi Đông Cung trước, nếu Liễu Hòa Ninh để ý, chắc chắn là so đo.
"Thật sự? Nàng bận rộn như vậy, ngươi có mông ngồi chưa nóng, đã bị nàng đuổi đi hay không?" Liễu Hòa Ninh vừa nghe Ngư Trường Bình vừa từ bên Diệp Khuê Thần lại đây liền lập tức mở miệng hỏi, nàng muốn biết Hoa Triều cũng không thích thân cận như vậy đối với những người khác.
"Đông Cung nương nương tính tình rất tốt, bình dị gần gũi, lại tài học uyên bác, nàng còn cùng thần thϊếp uống trà và đàm luận cổ văn." Ngư Trường Bình bắt đầu khen Diệp Khuê Thần, lời hay phải nói ở sau lưng người, nếu như truyền tới tai Diệp Khuê Thần, mới đặc biệt hữu hiệu, rốt cuộc trong cung này còn có thể có bí mật gì đây?
Liễu Hòa Ninh nghe Ngư Trường Bình nói vậy trong lòng liền có chút không vui, nàng cảm thấy tại sao Hoa Triều lại có thể đối đãi khác biệt như vậy? Hoa Triều nếu muốn đàm luận cổ văn, mình cũng có thể cùng nàng đàm luận. Thì ra là Hoa Triều thích đàm luận cổ văn, Liễu Hòa Ninh thầm ghi nhớ trong lòng, lần sau khi tìm Hoa Triều mình cũng có thể tìm chút cổ văn cùng nàng thảo luận.
"Quả nhiên vẫn là Ngư Tài Tử khiến người thích, chẳng những ta thích mà Hoa Triều cũng thích ngươi." Ngữ khí Liễu Hòa Ninh hâm mộ lại thấu chút chua nói.
"Đâu có, là nương nương không chê thần thϊếp." Ngư Trường Bình cảm thấy tại sao mình lại nghe ra được một tia hâm mộ cùng mùi chua ở đây? Nhất định là ảo giác.
"Hoa Triều cùng ngươi nói chuyện về cổ văn nào vậy?" Liễu Hòa Ninh lại hỏi, nhưng hỏi rõ ràng hơn chút, đến lúc trong lòng có căn cứ tốt, miễn cho lại nói bậy giống hôm qua mà chọc nàng không cao hứng.
"Thần thϊếp không xác định Đông Cung nương nương có để ý làm người khác nghe được hay không, thần thϊếp không dám tùy ý nói bậy." Ngư Trường Bình thoái thác, nàng chính là người của Đông Cung bên kia, tuy rằng vị Trung Cung nương nương này có bị dáng vô hại và phúc hậu, dễ dàng làm nàng mất cảnh giác.
"Được thôi, ta đây cũng không truy vấn." Liễu Hòa Ninh cũng không phải người hay làm khó người khác.
"Đông Cung nương nương săn sóc ta bệnh tật ốm yếu, ban thưởng cho thần thϊếp một viên nhân sâm trăm tuổi." Ngư Trường Bình tràn ngập cảm kích nói, nàng cố ý nói đến việc Diệp Khuê Thần đưa nhân sâm, kỳ thật là ám chỉ Liễu Hòa Ninh cũng có ý tứ ban chút lễ gặp mặt hay không, ví như ngày hôm qua đưa Phục Nguyên Đan cho mỹ nhân bao cỏ kia. Dù sao mục đích lớn nhất hôm nay của nàng khi ra cửa chính là viên Phục Nguyên Đan này, tuy rằng nhân sâm trăm năm là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Liễu Hòa Ninh đương nhiên nghe hiểu ám chỉ của Ngư Trường Bình, vị mỹ nhân ốm yếu này xác thật phù hợp đưa Phục Nguyên Đan hơn vị Trương Mỹ Nhân ngày hôm qua, nhưng Phục Nguyên Đan chỉ có một viên, mà nàng đã đưa cho Trương Mỹ Nhân rồi.
"Đáng tiếc là Phục Nguyên Đan chỉ có một viên đã đưa cho Trương Mỹ Nhân." Liễu Hòa Ninh thập phần tiếc nuối nói, nàng cũng không thể bảo Trương Mỹ Nhân trả lại.
"Trương Mỹ Nhân thật là may mắn mới được nương nương ban thưởng." Ngư Trường Bình mặt hâm mộ nói, nghĩ thầm mình quả nhiên không có duyên phận với Phục Nguyên Đan, nàng trong lòng thật sinh khổ sở.
"Ta còn có một vòng ngọc này, cùng với một kim bộ diêu, ngươi muốn cái nào." Liễu Hòa Ninh rất là hào phóng hỏi.
"Kim bộ diêu đi." Trừ bỏ Phục Nguyên Đan, đồ vật khác đối với Ngư Trường Bình đều giống nhau, nàng giống như tùy tiện chọn, dù sao có còn hơn không, ít nhất còn có thể đổi lấy không ít tiền, đến lúc đó lấy bảo bối này đổi ra tiền lại có thể mua thêm một ít đồ bổ.
"Yến à, ngươi đi lấy kim bộ diêu đưa cho Ngư Trường Bình đi." Liễu Hòa Ninh phân phó Liễu Yến, tuy rằng mặt ngoài nhìn Ngư Trường Bình rất bình thường, nhưng Liễu Hòa Ninh lại cảm giác được nàng vô hình trung lại truyền ra thất vọng, vậy mà rất giống như Trương Mỹ Nhân lúc nhận được Phục Nguyên Đan.
"Vậy…nhà xí ở đâu?" Đột nhiên mắc tiểu Ngư Trường Bình rất là xấu hổ hỏi, sớm biết vậy khi ở Đông Cung nàng đã không uống nhiều trà như vậy.
"Ngư Tài Tử, theo ta đi bên này." Dư Tranh chủ động vì hai chủ tớ Ngư Trường Bình dẫn đường.
Trương Tình Vũ ngày hôm qua ăn Phục Nguyên Đan, sau khi trở về ngủ một giấc thì hôm nay khi tỉnh lại tinh thần liền phấn chấn, đã sinh long hoạt hổ, chỉ là nàng vẫn luôn nhớ Liễu Hòa Ninh nói muốn đưa cho nàng hồng bảo thạch, cho nên hôm nay sau khi tỉnh ngủ, ăn sáng xong liền trang điểm chải chuốt, sau đó lập tức đi tới Trung Cung.
Hai ngày trước thân thể bệnh bị ốm nhẹ, Trương Tình Vũ không ăn được gì, hôm nay sau khi thân thể khoẻ lên liền cảm thấy bụng rất đói, buổi sáng liền phàm ăn, ăn một đống, chân trước vừa đến Trung Cung liền cảm thấy đau bụng, lập tức muốn đi nhà xí.
Liễu Hòa Ninh nghĩ thầm, nhà xí hôm nay đặc biệt được hoan nghênh.
Sau ngày hôm qua Trương Mỹ Nhân đối với Trường Khuynh Điện cũng không xa lạ, mang theo Tiểu Tuyên đi thẳng đến nhà xí của Trung Cung.
Lúc nàng đến nơi liền phát hiện bên trong có người đang dùng, nàng không thể không ở bên ngoài chờ, lúc này bên trong truyền đến thanh âm nói chuyện.
"Không có Phục Nguyên Đan, ta đang nghĩ đến việc lấy kim bộ diêu Trung Cung thưởng đổi lấy Phục Nguyên Đan của mỹ nhân bao cỏ kia." Ngư Trường Bình đi xong, vào lúc đang vừa tay liền nói với Thọ Nhi bên cạnh, vừa lúc Thọ Nhi cũng tiến vào để giải quyết.
"Tự ngài quyết định là được." Kỳ thật trong lòng Thọ Nhi thích kim bộ diêu kia hơn, nhưng nàng quá hiểu Tài Tử nhà nàng, đồ vật tốt lại đáng giá, chỉ cần không thể bồi bổ thân mình, đối với Tài Tử nhà nàng, cũng chưa dùng.
"Mỹ nhân bao cỏ là ai?" Trương Tình Vũ hỏi Tiểu Tuyên bên cạnh, tại sao nàng không biết còn có một nhân vật như vậy, hơn nữa cùng thảm giống mình, chỉ được một viên Phục Nguyên Đan.
"Cái đó..." Tiểu Tuyên muốn nói lại thôi, không dám nói.
"Chờ đến khi rời khỏi Trung Cung chúng ta liền đi đến Hi Vũ Điện tìm mỹ nhân bao cỏ kia đổi Phục Nguyên Đan, bao cỏ kia hẳn là sẽ nguyện ý đổi." Đúng lúc này bên trong lại truyền đến một câu.
Trương Tình Vũ nghe đến câu sau sắc mặt liền biến đổi.
"Mỹ nhân bao cỏ mà nàng nói chính là nói ta?" Trương Tình Vũ sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi hỏi Tiểu Tuyên bên cạnh.
Tiểu Tuyên gật đầu, nghĩ thầm ai lại không có mắt như vậy, lại dám trốn ở nhà xí của Trung Cung nói xấu Mỹ Nhân nhà nàng, còn bị bao cỏ Mỹ Nhân nhà nàng bắt được nữa.
"Tốt nhất là phẩm cấp nên lớn hơn ta, bằng không lão nương sẽ đem nàng ấn vào hầm cầu, vậy mà cũng dám kêu ta là mỹ nhân bao cỏ." Trương Tình Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nàng biết mình không thông minh, nhưng nàng rất kiêng kị người khác gọi nàng là mỹ nhân bao cỏ.
Giờ phút này hai chủ tớ Ngư Trường Bình vừa bước ra liền nhìn thấy hai người chủ tớ Trương Tình Vũ đứng ở cửa, Ngư Trường Bình cùng Thọ Nhi đều sợ ngây người, thật là xui xẻo, nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, ở nhà xí nói chút lời, có thể bị tóm ngay . Tuy rằng Ngư Trường Bình chưa thấy qua Trương Tình Vũ, nhưng nghe qua Thọ Nhi miêu tả nàng nên liền không khó mà nhận ra.
Trương Tình Vũ không nhớ rõ trong cung có nhân vật Ngư Trường Bình này, dù sao nàng cũng vào cung muộn hơn Ngư Trường Bình một hai tháng, Ngư Trường Bình cơ hồ đều không có xuất hiện qua.
"Ngươi tên là gì? Là phẩm cấp gì?" Trương Tình Vũ chất vấn nói.
Ngư Trường Bình thật mau trấn định lại.
"Thần thϊếp là Ngư Trường Bình, chỉ là một Tài Tử nho nhỏ." Ngư Trường Bình kính cẩn nói, cụp mi rũ mắt, giống như người vừa rồi nói bậy không phải là nàng.
"Về sau không cho phép ngươi nói bậy sau lưng ta, bằng không ta liền đối với ngươi không khách khí." Trương Tình Vũ hung tợn cảnh cáo nói.
Ngư Trường Bình cụp mắt không hé răng, giống như bị Trương Tình Vũ dọa đến chột dạ, nàng cung kính cúi người, nhanh chóng rời đi khỏi hiện trường.
"Ngươi không phải nói nếu nàng phẩm cấp thấp hơn ngươi, ngươi liền đem nàng ấn vào hố phân ăn phân sao? Tại sao lại buông tha nàng dễ dàng như vậy?" Tiểu Tuyên khó hiểu hỏi.
"Ngươi nhìn bộ dáng nàng yếu đến mức không chịu được gió, nếu ta thật sự động thủ với nàng lại giống như là ỷ mạnh hϊếp yếu, vậy chẳng phải giống như ta rất xấu sao." Vốn dĩ, nàng tính giáo huấn tiểu tiện nhân nói bậy một chút, nhưng nữ nhân kia nhìn giống như gió thổi qua liền bay, yếu kéo không được, nàng thật không thú vị xuống tay.
"Ồ!" Tiểu Tuyên nhẹ nhàng lên tiếng, nghĩ thầm Mỹ Nhân nhà nàng quả nhiên chỉ là hổ giấy, luận thân thể cường tráng của nữ nhân trong cung, Mỹ Nhân nhà nàng là cường tráng nhất, nhưng tại hậu cung sinh tồn, mạnh yếu không phải là dựa vào thân thể, mà là dựa vào đầu óc. Ngư Tài Tử vừa rồi kia, vừa nhìn liền biết là không đơn giản.