Chương 18

Thọ Nhi giúp Ngư Trường Bình trang điểm, hoa lửa tinh tế, tô mày, nghiêng hồng, trang lúm đồng tiền, điểm môi, trang thành. Một đôi mày lá liễu ưu tú lộ ra vẻ điềm đạm, một đôi mắt đẹp hàm chứa một làn nước xuân, mang theo nhàn nhạt ưu sầu, chỗ khóe mắt có một nốt ruồi nho nhỏ không rõ ràng, càng nhu nhược động lòng người, xứng với thân thể trời sinh nhu nhược, giống như một đóa hoa mềm mại yếu đuối không sợ gió, để người thấy phải thương xót, luyến tiếc.

"Bên ngoài rét nặng, nếu nhiễm phong hàn thì không tốt lắm, có lẽ vẫn là thôi đi." Ngư Trường Bình trang điểm xong có chút rút lui có trật tự nói, cuộc sống cùng thế vô tranh sống lâu rồi, nàng cũng không nguyện ý cùng người khác kết giao, lại nói thân thể suy yếu này của nàng, nhỡ may không chịu được phong hàn, lại phải bệnh triền miên trên giường mấy ngày, nàng thấy vẫn nên ở lại trong điện thì tốt hơn.

"Trời hôm nay cũng không tính là quá lạnh, hơn nữa đã ăn mặc thập phần rắn chắc, ta cũng đã trang điểm cho ngài xong rồi, ngài cũng nói sớm muộn gì cũng phải đi, chúng ta không bằng đi sớm một chút thì có thể có được thứ tốt." Thọ nhi khuyên, đi sớm một chút thì mới có thể lấy một viên Phục Nguyên Đan kia trở về, dù cho không có Phục Nguyên Đan thì nói không chừng cũng sẽ có được một món bảo vật.

Đông Cung Hoàng Hậu làm việc thật giảng quy củ, cũng thật công đạo. Chi phí ăn mặc của tài tử nhà nàng đều là trang bị của phẩm giai tài tử, tuy rằng chưa bao giờ bị cắt xén, nhưng tài tử tại hậu cung giữa nhóm phi tần, vị phân thấp, tuy rằng không đến mức thiếu ăn thiếu mặc, mà tài tử nhà nàng đặc biệt yêu quý thân mình, tiền bạc đều tiêu để dưỡng thân thể, mỗi tháng cũng không còn thừa tiền. Hơn nữa phụ thân của Ngư Tài Tử lại là thanh quan, cũng vô pháp cấp thêm tiền tài trợ cấp cho Ngư Tài Tử. Liền tính một ít phi tần phẩm cấp thấp, chỉ cần là bị Hoàng Thượng lâm hạnh thì ngày kế ắt sẽ được Hoàng Thượng ban thưởng, lại không được sủng ái, cơ bản nếu được lâm hạnh qua một hai lần, đều có ban thưởng. Nhưng Ngư Tài Tử nhà nàng vẫn luôn vô sủng, ban thưởng cái gì đều không có, vì thế tại đây Ngư Tài Tử nhà nàng xem như là nghèo kiết hủ lậu nhất. Chính mình làm cung nữ hầu hạ cũng mộc mạc theo, đi ra ngoài gặp được các cung nữ bên người phi tần được sủng ái khác, cũng không dám thở mạnh một cái, sợ đắc tội người khác, chỉ có thể kẹp đuôi làm người.

"Vậy thì đi thôi." Ngư Trường Bình cảm thấy nếu mình có thể sống lâu hơn một ngày thì cũng được xem như lời, còn chuyện khác cũng không quá để ý, nhưng Thọ Nhi lại không cùng thế vô tranh như mình, nàng biết Thọ Nhi vẫn luôn ngóng trông mình được sủng ái, mà Thọ nhi cũng có thể thơm lây theo, đáng tiếc cái thân thể không biết cố gắng này của mình lại làm cho nàng thất vọng rồi, làm khó nàng muốn bên mình cùng nhau chịu khổ.

Thọ Nhi thấy nương nương nhà mình rốt cuộc không rút lui liền cao hứng, nàng rất rõ ràng, nếu tới An Thọ điện cũng chỉ có thể hầu hạ chủ tử thật tốt, chủ tử ăn được thịt, mình mới có thể đi theo uống canh, chủ tử mình đến canh còn không uống được, vậy mình khẳng định cặn bã đều không đến phiên. Thọ Nhi xúi giục Ngư Tài Tử nhà mình đi thỉnh an Tân Hậu kia như vậy không đơn thuần là vì bảo bối mà Tân Hậu ban thưởng, chính yếu là gần đây Hoàng Thượng đều ở Trung Cung, nhỡ may có thể gặp được Hoàng Thượng, nàng tin tưởng lấy sắc đẹp của tài tử nhà mình, nhất định có thể làm cho Hoàng Thượng lau mắt mà nhìn, nói không chừng cũng sẽ được Hoàng Thượng lâm hạnh, vậy là cá mặn xoay người.

Ngư Trường Bình làm sao lại không biết tâm tư này của Thọ Nhi, từ lúc nàng vào cung đến nay, xác thật Thọ nhi luôn tận tâm tận lực chiếu cố mình, thân thể mình lại không thể so được với những người khác, Thọ Nhi trường kỳ chiếu cố bên người ma ốm như mình xác thật vất vả hơn các cung nhân khác nhiều, cho nên tư tâm cùng điểm chờ mong này của Thọ Nhi cũng coi như là cảm ơn nàng đã chiếu cố mình từ khi vào cung tới nay, tuy rằng trong lòng nàng vẫn không nguyện ý hiểu rõ phần náo nhiệt này.

Vì thế Ngư Trường Bình mang theo Thọ nhi đến trước Trường Nhạc Điện chuẩn bị thỉnh an Diệp Khuê Thần, sau đó lại đi đến Trường Khuynh Điện để thỉnh an Tân Hậu.

"Tiểu thư, Ngư Tài Tử đến thỉnh an." Nếu không phải chính nàng tự xuất hiện thì căn bản Diệp Mạnh đều đã quên trong cung có một nhân vật như vậy, nàng nhớ rõ mới vừa vào cung, ốm yếu, nhìn bộ dáng tùy thời đều không chịu được mùa đông năm ấy, thế nhưng cũng chống đỡ được đến hiện tại, bây giờ nhìn khí sắc trông tốt hơn lúc mới vào cung nhiều, lúc này mới khiến nàng chú ý tới, thì ra tư sắc của Ngư Tài Tử này cũng không tồi.

"Là Ngư Trường Bình hàng năm ốm đau sao?" Diệp Khuê Thần nghi hoặc hỏi ngược lại, nàng đương nhiên nhớ rõ một nhân vật như vậy, bệnh ốm hàng năm, tại cung yến lớn, tại thời điểm quan trọng, là nhân vật đều mượn cớ bị bệnh không xuất hiện, phỏng chừng Dương Chiêu cũng đã quên mất mình có một vị tài tử như vậy, thế nhưng lại xuất hiện thì cũng thật hiếm lạ.

"Không phải, xem ra ngự y trong cung vẫn có chút bản lĩnh, khí sắc nàng so với lúc vào cung tốt hơn nhiều, nhìn thế nhưng cũng là cái vừa nhìn đã thương mỹ nhân, Hoàng Thượng nếu thấy thì chắc đại khái cũng sẽ thích nàng." Diệp Mạnh nói.

A Mạnh nói là mỹ nhân, vậy tất nhiên kia cũng là một mỹ nhân hơn người. Trước kia lúc nàng để ý Dương Chiêu cũng không cảm thấy Dương Chiêu thế nào, chỉ cảm thấy phàm là nữ tử sở hữu sắc đẹp hơn người đều cảm thấy uy hϊếp, hiện giờ nghe a Mạnh nói, xác thật chỉ cảm thấy Dương Chiêu là gặp một người yêu một người, là một nam nhân thập phần háo sắc tằng tục, loại nam nhân này làm sao sẽ đáng giá để nàng dụng tâm như vậy? Thật là bị lá che mắt, tâm cảnh thay đổi, đối sự đối người, cũng đều thay đổi, không thèm để ý, chỉ khi đứng ngoài cuộc mới có thể thấy rõ ràng.

"Xem ra thân mình không phải ngày một ngày hai liền khoẻ, ngày trước không thấy nàng tới thỉnh an, hôm nay lại lập tức đến, chẳng lẽ cũng là vì bảo bối của Trung Cung?" Diệp Mạnh hỏi.

"Nàng lại không phải là vị Trương Mỹ Nhân kia, có lẽ là thân thể khoẻ lại, có thể thừa sủng, lúc này đi đến Trung Cung lộ mặt có thể gặp được Hoàng Thượng." Diệp Khuê Thần nhàn nhạt nói, nữ nhân ở hậu cung này nhiều như vậy nhưng Hoàng Đế chỉ có một, tăng nhiều cháo ít, không phải đều là tranh ân sủng của Hoàng Đế sao?

"Tiểu thư nói có đạo lý." Diệp Mạnh bừng tỉnh đại ngộ.

"Thân thể nàng yếu đuối, không nên để nàng đợi lâu, trước tiên cho nàng vào đi, ta xử lý việc xong sẽ ra." Diệp Khuê Thần phân phó nói, trước kia nàng căn cứ vào độ sủng ái của những nữ nhân này liền quyết định mức độ chán ghét, hiện giờ nàng đối với tình ái đã phai nhạt, đối với các nữ nhân có ý đồ tranh sủng này cũng không chán ghét như trước, dù cũng không yêu thích nổi, đều là người không liên quan đến nàng. Hiện giờ sự chán ghét duy nhất của nàng đại khái cũng chỉ có một người Liễu Hòa Ninh kia, hơn nữa trình độ chán ghét còn nhiều hơn so với những nữ nhân trước kia hợp lại.

"Vâng." Diệp Mạnh liền lập tức đi ra ngoài truyền lệnh.

Tuy rằng Ngư Trường Bình mặc y phục thập phần rắn chắc, từ An Thọ Điện đến Trường Nhạc Điện bên này có một khoảng cách, nhưng đi tới vẫn cảm thấy lạnh, hơn nữa thân thể nàng yếu đuối, so với người thường càng sợ lạnh hơn, Ngư Trường Bình ở ngoài điện chờ lạnh đến nỗi môi đều trắng bệch.

"Nương nương cho các ngươi vào." Diệp Mạnh nói với Ngư Trường Bình, Ngư Trường Bình nàng xác thật nhu nhược, giống như lúc nào cũng đều sẽ ngã xuống.

Ngư Trường Bình cùng Thọ Nhi liền lập tức đi theo Diệp Mạnh tiến vào nội điện, trong nội điện đốt than lửa thật ấm áp, sau khi Ngư Trường Bình đi vào liền cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Đãi ngộ của Hoàng Hậu quả nhiên là khác, mặc dù mỗi tháng An Thọ Điện đều được phát than, số cân hữu hạn, không đến mức khiến trong phòng quá lạnh, nhưng nếu so sánh với sự ấm áp bên trong Trường Nhạc Điện thì còn kém xa. Ngư Trường Bình rốt cuộc có thể lý giải vì sao nữ nhân trong cung đều dùng hết toàn lực để bò lên trên, bởi vì như vậy trong phòng cũng có thể ấm áp hơn chút, rốt cuộc Ngư Trường Bình cũng có một chút động lực muốn bò lên trên như vậy.

Ngư Trường Bình vừa ngồi xuống cung nhân liền đổ một chén trà nóng cho nàng.

Khí lạnh từ bên ngoài mang đến vẫn chưa tiêu, Ngư Trường Bình nhanh chóng nâng lên chén trà nóng hổi hướng về phía miệng nhỏ uống một ngụm, trời đông giá rét như này, hương trà thanh nhàn như thế, uống cũng thật thoải mái, trà này quả nhiên không giống với trà trong điện của mình. Ngư Trường Bình cảm thấy nếu không phải do An Thọ Điện cách Trường Nhạc Điện quá xa, dù sao cũng là khoảng cách từ Tây Cung đến Đông Cung, mỗi ngày nàng đều có thể đến nơi này uống trà ngon chùa, quan trọng nhất chính là ở chùa một phòng ấm áp này, cũng khá là tốt.

Khi Ngư Trường Bình uống xong chén trà thứ hai Diệp Khuê Thần liền từ bên trong bước ra, kỳ thật Ngư Trường Bình cảm thấy nếu Hoàng Hậu khiến nàng đợi lâu thêm chút nữa cũng không đáng ngại, Trường Nhạc Điện ấm áp đến nỗi khiến nàng luyến tiếc rời đi.

"Thần thϊếp đã gặp qua nương nương, nương nương vạn an." Ngư Trường Bình thấy Diệp Khuê Thần ra tới liền nhanh chóng đứng dậy hành lễ, đồng thời cũng cung kính thỉnh an Diệp Khuê Thần.

"Không cần đa lễ, bổn cung đang xử lý cung vụ, để Ngư Tài Tử đợi lâu rồi, chớ trách móc." Diệp Khuê Thần giải thích lý do mình ra muộn, thái độ khéo léo. Diệp Khuê Thần đại khái đánh giá thấp Ngư Trường Bình, nàng nhớ rõ trước kia khi mình thấy nàng, khí sắc nàng không được tốt, tinh thần kém đến nỗi người khác không đem lực chú ý đặt ở dung mạo của nàng, hiện giờ vừa thấy, xác thật cũng là một mỹ nhân, tuy nhìn yếu không chọi lại gió nhưng lại có ý vị khác, cùng các mỹ nhân khác của Hậu cung phải nói là một mỹ nhân khác người. A Mạnh nói không sai, mỹ nhân như vậy nếu Dương Chiêu thấy nhất định sẽ muốn lâm hạnh.

"Cung vụ quan trọng hơn." Ngư Trường Bình nhanh chóng nói.

"Ngươi đã đến Trung Cung chưa?" Diệp Khuê Thần hỏi.

"Vẫn chưa." Ngư Trường Bình trả lời thật lòng.

"Bổn cung nói qua, về sau sở hữu phi tần thỉnh an, phải đến Trung Cung trước rồi mới tới nơi này của bổn cung, rốt cuộc tôn ti có tự." Diệp Khuê Thần ngữ khí ôn nhu, nhưng mà không ai sẽ hoài nghi vị Đông Cung uy thế này, đó là trường kỳ ở trong cung tôi luyện ra tôn quý.

"Thần thϊếp có nghe nói qua lệnh này của nương nương, chỉ là các tỷ tỷ khác đều đến nơi này của nương nương trước, Trường Bình không dám ngoại lệ, lần sau nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của nương nương." Ngư Trường Bình không chút hoang mang trả lời, nàng cho thấy thái độ của mình, tuy rằng bên ngoài là lấy Trung Cung vi tôn, nhưng là nàng này đây Đông Cung vi tôn, dù ngày sau ngoài mặt nàng là vì phụng bồi Trung Cung, nhưng cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diệp Khuê Thần.

Diệp Khuê Thần nhìn về phía Ngư Trường Bình, nghĩ thầm người thông minh trong cung cũng không ít, vị Ngư Tài Tử trước mặt này xác thật là một người thông minh, nàng không dám đắc tội mình, biết rõ mình hạ lệnh để người khác đi Trung Cung trước còn chạy tới đây quy phục mình. Tuy rằng Diệp Khuê Thần khinh thường hậu cung kéo bè kéo cánh, chỉ cần hậu ấn còn ở chỗ mình, hậu cung sẽ không gợi dậy nổi sóng lớn, nhưng chủ động theo chính mình cũng tốt, nàng cũng chào đón, dù sao hướng về mình vẫn tốt hơn so với hướng về Liễu Hòa Ninh.

"Trường Bình có tâm, lần sau vẫn nên theo quy củ đi." Diệp Khuê Thần nhìn Ngư Trường Bình mỉm cười nói.

"Thần thϊếp nghe theo nương nương dạy bảo." Ngư Trường Bình nghe Diệp Khuê Thần kêu khuê danh của mình trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiển nhiên là Diệp Khuê Thần chấp nhận mình quy phục, nàng không có ý nghĩ muốn được sủng ái mà chỉ muốn lấy lòng Diệp Khuê Thần, đề cao điểm đãi ngộ, dù sao những việc này đều do Diệp Khuê Thần quản, nếu có điểm sót ở lòng bàn tay Diệp Khuê Thần, đãi ngộ của mình hẳn là có thể được đề cao đến cực đại.

"Khí sắc của Trường Bình đã tốt lên không ít, tư thái như hiện giờ vừa vặn tốt, nếu Hoàng Thượng nhìn thấy khẳng định sẽ thích." Diệp Khuê Thần nghĩ thầm, nếu Ngư Trường Bình muốn thừa sủng, bản thân mình có thể giúp nàng một phen.

"Thân mình thần thϊếp quá yếu, sợ rằng không thể thừa sủng, tránh cho tiêu phúc của Hoàng Thượng, lại cô phụ sự kỳ vọng của nương nương." Ngư Trường Bình uyển chuyển cự tuyệt, hôm nay nàng lộ mặt còn không phải là muốn viên Phục Nguyên Đan, hoặc là được một cái bảo bối, tốt nhất có thể đề cao đãi ngộ. Đáng tiếc nếu muốn có được đãi ngộ cao hơn thì phải ngủ với Hoàng Đế, nhưng nàng không muốn. Ngủ thì không sao, nhưng nhỡ may mang thai thì làm sao bây giờ? Thân thể nàng yếu như vậy, làm gì có thể lực để sinh hạ hài tử, khẳng định sẽ có một xác hai mạng, nàng thật vất vả sống đến bây giờ, nhưng cũng không nghĩ đến việc lấy tính mạng mình ra mạo hiểm. Vinh hoa phú quý, đầu tiên phải có mệnh mới hưởng thụ được!

"Ồ? Trong cung này vậy mà còn có nữ tử không muốn thừa sủng?" Diệp Khuê Thần hỏi ngược lại với vẻ mặt kinh ngạc, nàng hiện tại ngược lại hy vọng Dương Chiêu tiếp tục giống năm xưa mưa sương đều nhiễm, cũng không hy vọng Dương Chiêu chỉ sủng một mình Liễu Hòa Ninh, vậy nàng đương nhiên sẽ đưa đủ loại mỹ nhân đến trước mặt Dương Chiêu, nàng cũng không tin Dương Chiêu có thể đổi tính, nếu như thật sự chuyên sủng một mình Liễu Hòa Ninh thì cũng coi như đấy là bản lĩnh của Liễu Hòa Ninh, chính mình cũng cam bái hạ phong*.

*Thua khâm phục khẩu phục

"Không nhiễm phải tình yêu, không cần lo được lo mất, có thể đối xử thản nhiên, nếu nhiễm rồi sợ là sẽ không bình tĩnh được, khỏi phải ưu sầu hay không cam lòng." Ngư Trường Bình sợ Diệp Khuê Thần không tin liền nhanh chóng nói.

Nếu là trước kia Diệp Khuê Thần nhất định sẽ không tin những lời này, hiện giờ Ngư Trường Bình những lời này đều nói ra lòng Diệp Khuê Thần, ngược lại tin vài phần. Đúng vậy, lúc trước mình còn không phải như thế, hiện giờ đã hiểu ra mới sống được tự tại hơn.

"Không ngờ tới Ngư Tài Tử thông thấu như vậy, được, bổn cung cũng không miễn cưỡng, hết thảy đều tùy cơ duyên của ngươi, A Mạnh, ngươi đi lấy nhân sâm trăm năm trong nhà kho ra đưa cho Ngư Tài Tử." Diệp Khuê Thần nói với Diệp Mạnh bên cạnh, giống như việc đưa túi ấm cho Liễu Hòa Ninh, đưa củ nhân sâm để tạo ân tình.

Ngư Trường Bình vừa nghe trong lòng liền cao hứng, mặt mang vui mừng, nhân sâm trăm năm, nàng rất thích vật được ban thưởng này, ra ngoài một chuyến này quả nhiên vẫn có lợi. Nàng nghĩ, nếu không cách mấy tháng lại tới thỉnh an một chút, nói không chừng có thể được ban thưởng.

Tác giả có lời muốn:

Liễu Hòa Ninh: Hoa Triều vậy mà cũng nơi nơi tặng đồ vật cho người khác, không cao hứng!

Editor: Ầy, còn 2 chương nữa mà không kịp rồi, còn nhiều bài phải làm hơn mình nghĩ, xin lỗi mọi người rất nhiều TvT