Dư Tranh thấy nương nương nhà mình trực tiếp đi ra ngoài đón thì nghĩ thầm, thật là một chút cái giá của Trung Cung cũng không có, chủ tử bình dị gần gũi như vậy làm Dư Tranh không biết nên vui hay nên buồn.
Trương Mỹ Nhân thật vất vả cuối cùng cũng tới được Trường Khuynh Điện, chỉ là thân thể đang lung lay sắp đổ, thậm chí chịu đựng không nổi ngã xuống. Trương Mỹ Nhân trong lòng buồn bực, cái thân thể không biết cố gắng này, đều đã chống đỡ được đến đây rồi sao không cố gắng thêm chút nữa đi!
Liễu Hòa Ninh vừa lúc ra tới thấy thân thể mỹ nhân bị bệnh ngã xuống, không nghĩ nhiều liền đưa tay ra ôm lấy eo nhỏ của nàng, tránh cho mỹ nhân xụi lơ xuống đất. Liễu Hòa Ninh nhìn mỹ nhân trong lòng ngực nghĩ thầm, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt cùng thần sắc có bệnh nhưng khó nén sinh khí phát ra bừng bừng trên người, thật là một mỹ nhân sinh động, Liễu Hòa Ninh trong lòng kinh ngạc cảm thán nghĩ.
Trương Tình Vũ nhìn gương mặt trang nhã linh hoạt kỳ ảo của Liễu Hòa Ninh thì nghĩ thầm, nữ nhân này lớn lên thật không giống người thường, kỳ thật nữ nhân trong cung lớn lên không kém, mỗi người đều không giống nhau, nhưng nữ nhân này đặc biệt không giống những người khác. Nàng không đọc nhiều sách nên không thể miêu tả diện mạo của nữ nhân trước mặt cho tốt, dù sao chính là cảm giác đẹp đến cùng người khác không giống nhau, loại người nhìn liền thích.
"Ngươi còn đứng được sao?" Liễu Hòa Ninh vẻ mặt quan tâm dịu dàng hỏi, thanh âm kia như nước chảy róc rách nơi khe núi, đặc biệt sạch sẽ.
"Có thể!" Trương Tình Vũ vẫn quật cường cậy mạnh như cũ nói, đều đã đến Trường Khuynh Điện rồi, nàng cần cố gắng gượng thêm một chút, chờ sau khi được tặng bảo vật rồi lại té xỉu, cho dù bị nâng trở về cũng không sao.
"Ta đỡ ngươi đến chỗ ngồi" Liễu Hòa Ninh như cũ không quá yên tâm nói.
"Được, phiền toái ngươi" Trương Tình Vũ cảm giác mình xác thật không có chút sức lực nào, khoảng cách đến vị trí còn một đoạn, liền đồng ý để Liễu Hòa Ninh đỡ mình đi.
Liễu Hòa Ninh thực mau đỡ Trương Mỹ Nhân đến chỗ ngồi, chỉ là nàng không có trở lại vị trí chủ tọa, mà là ngồi bên cạnh Trương Mỹ Nhân.
"Ngươi tên là gì?" Tuy rằng đầu óc Trương Tình Vũ không quá thông minh, nhưng trực giác vẫn đặc biệt chuẩn, nàng cảm giác nữ nhân trước mặt này nhu hòa giống như Bồ Tát, lại sạch sẽ giống như trẻ con, nhìn đặc biệt giống người tốt.
"Ta tên Liễu Hòa Ninh, còn ngươi tên là gì?" Liễu Hòa Ninh hỏi ngược lại.
Trương Tình Vũ không liên hệ nữ tử toàn thân thường phục trang nhã này với vị Hoàng Hậu mới kia, tuy rằng nàng đã nghe qua miệng Tiểu Tuyên rằng Tân Hậu tên Liễu Hòa Ninh, bất quá giờ phút này nàng bệnh hồ đồ căn bản nên quên sạch sẽ, dù cho không bệnh cũng chưa chắc nàng sẽ nhớ rõ. Khi trí nhớ không được tốt, phần lớn thời điểm đều nghe tai này qua tai kia.
Cung nữ Tiểu Tuyên bên cạnh Trương Tình Vũ khi nghe đến ba chữ Liễu Hòa Ninh liền đưa mắt ra hiệu với mỹ nhân nhà nàng, đại khái là do trạng thái thân thể không được tốt lắm, Trương Tình Vũ căn bản không chú ý tới cung nữ Tiểu Tuyên nhà mình đang nháy mắt ra ám hiệu cái gì. Cho dù có chú ý tới cũng đoán không ra ám hiệu trong đó.
"Ta tên Trương Tình Vũ, thời gian trước vừa được Hoàng Thượng phong Mỹ Nhân. Ngươi là người mới tới sao?" Trương Tình Vũ nghĩ thầm, nữ nhân đặc biệt không giống người thường như vậy hẳn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nếu không nàng sẽ không thể nào quên được.
"Ân, ta là mới tới" Liễu Hòa Ninh gật đầu đáp lại nói.
"Ngươi cũng là nghe Tân Hoàng Hậu tặng bảo bối nên mới đến thỉnh an?" Trương Tình Vũ thấy cung nhân Trường Khuynh Điện ở cách đó không xa nên lấy tay che miệng, dùng thanh âm chỉ hai người nghe trộm nói với Liễu Hòa Ninh. Đặc biệt là Liễu Hòa Ninh ngồi cùng nàng, hiển nhiên là đang đội Tân Hậu đi ra, tuy rằng nàng rất khó hiểu, vì sao nàng cùng nữ nhân trước mắt này đợi một hồi lâu rồi sao mà chả có cung nhân nào phản ứng.
Liễu Hòa Ninh nghe vậy không khỏi giơ khóe miệng lên, thì ra vị mỹ nhân này bất chấp bệnh tới thỉnh an là vì bảo bối, mỹ nhân này so với những mỹ nhân hôm qua đúng là thú vị hơn nhiều.
Trương Tình Vũ thấy Liễu Hòa Ninh chỉ cười chứ không trả lời liền nghĩ thầm, này đại khái là ngượng ngùng thừa nhận đi, hơn phân nửa nữ nhân trong cung này đều giấu tâm tư đến gắt gao, không giống nàng trực tiếp thành thật như vậy, nếu muốn thì nói muốn, mới không cần thiết che giấu.
"Ngươi là phẩm giai gì?" Trương Tình Vũ lại hỏi, nữ nhân có ngoại hình như vậy khẳng định là loại Hoàng Đế thích, phẩm giai đại khái cũng không thấp, trực giác nói cho nàng cùng nữ nhân như vậy giao hảo khẳng định có lợi.
"Ta hình như là Hoàng Hậu" Liễu Hòa Ninh thành thật trả lời.
Thôi đi, nữ nhân này cũng dám tùy tiện tự xưng Hoàng Hậu, không đúng, từ từ, trong cung xác thật là có Hoàng Hậu mới, chắc không phải là nàng đâu??
"Tân Hoàng...Hậu?" Ngữ khí Trương Tình Vũ có chút luống cuống, nàng cho rằng vị Hoàng Hậu kia cũng giống như Diệp Khuê Thần hiền lương thục đức, bộ dáng quy củ đoan trang, Liễu Hòa Ninh trang điểm thế này, bộ dáng dễ nói chuyện thế này, chỗ nào giống Hoàng Hậu chứ?? Nàng trí nhớ không được tốt, nghĩ tới khi hỏi Tiểu Tuyên cũng đã nói qua, xác thật cũng nói Tân Hậu hình như tên Liễu gì đó.
Liễu Hòa Ninh hơi mỉm cười gật đầu với Trương Tình Vũ, giống như đang nói cho nàng, đúng như ngươi suy đoán.
"Trung Cung nương nương?" Trương Tình Vũ không xác định hỏi lại.
Liễu Hòa Ninh vẫn mỉm cười gật đầu.
Trương Tình Vũ thấy Liễu Hòa Ninh gật đầu, cũng không biết có phải do sinh bệnh hay không, nàng cảm giác đầu mình hơi choáng váng. Bởi vì vừa rồi nàng làm bại lộ mục đích đến thỉnh an vì bảo bối. Giờ phút này, Trương Tình Vũ nóng lòng muốn ngất đi nhưng cố tình nàng lại không xỉu được.
"Tình Vũ, thân thể lại không khỏe sao?" Liễu Hòa Ninh thấy Trương Tình Vũ sắc mặt trắng bệch liền lo lắng hỏi.
"Ta chắc bị bệnh hồ đồ.....vừa rồi tất cả đều là hồ ngôn loạn ngữ...." Lúc này Trương Tình Vũ thấy may mắn vì mình mang bệnh đến, hơn nữa nàng phát hiện mình vẫn thực thông minh mà lập tức tìm cái cớ hợp lý.
"Yến à, ngươi đem Phục Nguyên Đan Quân Thận tặng mang ra đây" Liễu Hòa Ninh phân phó với Liễu Yến bên cạnh.
"Vâng.” Liễu Yến ngoan ngoãn đi vào thay Liễu Hòa Ninh tìm phục nguyên đan, Hoàng Đế xác thực thưởng không ít thứ tốt, còn thưởng đồ vật lặt vặt. Ngày hôm qua tiểu thư tặng nhiều bảo bối như vậy ra ngoài mà vẫn còn thừa, giống như Phục Nguyên Đan này, nghe nói là ăn vào dù bệnh nặng cũng sẽ khỏi, phục hồi nguyên khí đặc biệt tốt.
Không bao lâu, Liễu Yến liền mang Phục Nguyên Đan ra đưa cho Liễu Hòa Ninh.
Bởi vì là dược phẩm trân quý nên Dương Chiêu cũng chỉ đưa đến một viên, để trong hộp gỗ được trang trí tinh xảo.
"Phục Nguyên Đan này đối với việc khôi phục thân thể cực tốt, đúng lúc thân thể ngươi không khỏe, vậy viên Phục Nguyên Đan này liền tặng cho ngươi, sau khi ngươi ăn vào hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều" Liễu Hòa Ninh vẻ mặt dịu dàng nói.
Trương Tình Vũ thấy Liễu Hòa Ninh giống như không để ý tới lời mình vừa nói lúc nãy, còn rất dịu dàng tặng mình thuốc, nghĩ thầm nàng khẳng định tin lý do thoái thác của mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng đồng thời cho rằng nữ tử này là người tốt.
"Cảm ơn nương nương" Trương Tình Vũ ngữ khí đặc biệt cung kính nói tạ ơn, nàng tiếp nhận hộp gỗ, vừa mở ra liền thấy được một viên thuốc, ước chừng lớn như quả trứng gà.
"Trước tiên ngươi ăn đan dược vào, sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều" Liễu Hòa Ninh để Trương Tình Vũ uống thuốc trước, nàng cảm thấy mỹ nhân này nếu như khôi phục tinh thần hẳn là mỹ nhân rất thú vị.
"Lớn như vậy, ăn xong không chừng sẽ bị sặc chết a!" Trương Tình Vũ ngay thẳng lập tức đưa ra nghi ngờ, rút lại ý nghĩ Liễu Hòa Ninh là người tốt, nàng rõ ràng là muốn mình sặc chết.
"Một viên đan dược này chia thành sáu lần ăn, mỗi ngày ăn một lần" Liễu Hòa Ninh nói xong liền lấy đan dược từ hộp gỗ bẻ ra, đánh giá lấy sáu phần bằng nhau, sau khi xoa thành rất nhiều viên nhỏ liền đem viên thuốc nhỏ đưa cho Trương Tình Vũ, dư lại thường phục bỏ lại trong hộp gỗ.
Trương Tình Vũ nghĩ thầm ở đây nhiều người như vậy, Tân Hậu này hẳn là không gan đến mức hạ độc đi, vì thể nửa tin nửa ngờ tiếp nhận viên thuốc, tuy là nhỏ đi nhiều nhưng Trương Tình Vũ nhìn vẫn thấy lớn. Nàng liền sai cung nhân bên cạnh mang trà đến, sau khi nuốt vào đại khái là cảm thấy viên vẫn quá lớn, nàng nuốt vào nhưng viên thuốc kia còn khựng lại trên cổ, làm nàng rất không thoải mái.
"Nếu ngươi vẫn cảm thấy quá lớn thì có thể chia nhỏ ra tiếp" Liễu Hòa Ninh thấy Trương Tình Vũ vẫn uống nước, còn xoa cổ mình thì nghĩ thầm, hẳn là viên thuốc vẫn còn quá lớn.
Ngươi không nói sớm! Nếu đối phương không phải Hoàng Hậu, Trương Tình Vũ khẳng định sẽ trợn trắng mắt với nàng.
Liễu Hòa Ninh đưa ly trà chưa uống của mình qua cho Trương Tình Vũ, sau khi uống thêm một ly trà Trương Tình Vũ cảm thấy tốt hơn một chút, cũng không biết có phải Phục Nguyên Đan hữu hiệu không, mới vừa nuốt vào không lâu Trương Tình Vũ liền cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.
"Cảm ơn nương nương ban thưởng đan dược" Lần này Trương Tình Vũ thật sự tin Liễu Hòa Ninh là người tốt.
"Không cần khách khí, không phải ngươi muốn bảo bối sao? Bảo bối này vừa lúc tặng ngươi" Liễu Hòa Ninh rất là hào phóng nói.
Trương Tình Vũ nghe vậy trong lòng liền cứng lại, nghĩ thầm thuốc ăn xong cái cục này không phải không còn sao? Nghe nói những người khác đến đều được tặng trang sức châu báu ngọc quý, đến lượt nàng sao lại là thuốc vậy, tuy rằng hữu hiệu thì hữu hiệu, nhưng nàng cũng không phải người hay bị bệnh, dưỡng hai ngày là có thể nhảy nhót tung tăng, căn bản không cần viên thuốc này mà. Nàng vẫn là thích châu báu sáng lấp lánh, hoặc là thứ xinh xinh đẹp đẹp lúc nào cũng có thể khoe khoang, trang sức có thể cùng nữ nhân khác tranh kỳ khoe sắc! Sớm biết như thế thì đã không phải bị bệnh mà còn kiên cường chống đến đây, có thể chờ thân thể khỏe rồi đến cũng được.
"Có thể đổi cái khác sao?" Trương Tình Vũ càng nghĩ càng thấy không hài lòng với thuốc viên này, rốt cuộc vẫn là nhịn không được nhỏ giọng dò hỏi.
"Cái này đã dùng một phần rồi, nếu thu về thì không không hay lắm. Hơn nữa số lượng những người khác được tặng như nhau, nếu tặng ngươi nhiều hơn thì không tốt lắm" Liễu Hòa Ninh dường như khó xử nói.
"Ồ." Thanh âm ồ này của Trương Tình Vũ tràn ngập thất vọng.
"Như vầy đi, ngày mai nếu ngươi đến chơi với ta thì ta sẽ tặng thêm" Liễu Hòa Ninh đề nghị, nàng đã chuẩn bị dùng bảo bối để dụ mỹ nhân tới chơi đùa cùng nàng!
"Được ạ!" Trương Tình Vũ nghe vậy lập tức vui vẻ đồng ý, như sợ Liễu Hòa Ninh đổi ý vậy.
Liễu Hòa Ninh nghe vậy liền giơ lên khóe miệng, xem ra có thể để cho Quân Thận lại đưa thêm chút bảo bối đến đây.
"Nhưng mà, có thể đừng đưa mấy viên thuốc linh tinh không? Ta thích những đồ vật xinh đẹp hơn..." Trương Tình Vũ thấy vị Tân Hậu này dễ nói chuyện như vậy liền được voi đòi tiên hỏi.
"Hình như còn thừa một viên hồng bảo thạch rất lớn" Liễu Hòa Ninh trả lời.
"Một viên hồng bảo thạch lớn a, ta thích..." Ngữ khí Trương Tình Vũ nói chuyện đều như bay lên trời, thập phần vui sướиɠ, nàng quyết định nàng sẽ thích vị Tân Hậu này.
Liễu Hòa Ninh thấy mặt mày Trương Tình Vũ đều mang ý cười thì nghĩ thầm, mỹ nhân này thật là đơn thuần lại sinh động, quả nhiên vẫn là cô nương thành thật đáng yêu hơn, vì thế ý cười nơi khóe miệng Liễu Hòa Ninh càng đậm.
Sau đó hai người cùng gặp gỡ rất lâu, ở chung phi thường hòa hợp, khi tới gần giữa trưa, Liễu Hòa Ninh còn muốn giữ Trương Tình Vũ lại cùng nhau ăn cơm.
"Cái đó, Trương Mỹ Nhân còn chưa đến Trường Nhạc Điện thỉnh an" Tiểu Tuyên nói, đã thỉnh an Trung Cung nương nương rồi, nếu không thỉnh an Đông Cung nương nương thì chẳng phải là đắc tội nàng sao, mỹ nhân nhà nàng khẳng định sẽ không nghĩ tới việc này, chính mình có nghĩa vụ phải nhắc nhở nàng.
"Đúng nha!" Sau khi Trương Tình Vũ bị nhắc nhở, lập tức đứng lên. Tuy rằng Liễu Hòa Ninh cũng là Hoàng Hậu nhưng trong lòng nàng Diệp Khuê Thần càng giống Hoàng Hậu hơn, lại có uy nghiêm của Hoàng Hậu.
"Không sao, cùng ta dùng bữa, ăn xong ngươi trở về nghỉ ngơi, ta thay ngươi đi Trường Điện thỉnh an" Liễu Hòa Ninh nói, đúng lúc nàng cũng muốn đi Đông Cung, chờ Trương Mỹ Nhân trở về nàng lại đi Đông Cung tìm Hoa Triều.
"Cũng được" Trương Tình Vũ vừa nghe liền đồng ý.
Tiểu Tuyên ở bên cạnh quả thực sốt ruột muốn chết, mỹ nhân nhà nàng thiếu tâm nhãn thì thôi đi, vị Trung Cung nương nương này lôi kéo mỹ nhân nhà nàng cũng quá tự nhiên đi. Nếu là vị Trung Cung nương nương này thay Trương Mỹ Nhân nhà nàng thỉnh an, chẳng phải chính là báo cho cho Đông Cung nương nương bên kia rằng Trương Mỹ Nhân đứng ở lập trường của Trung Cung nương nương sao, nếu vậy chính là đắc tội Đông Cung. Sớm như vậy liền xếp vô hàng thì không tốt lắm, nàng lo lắng mỹ nhân không đầu óc nhà nàng phải bị người đương thương sử. Nhưng nàng chỉ là một tiểu cung nữ, giờ phút này cho dù nàng nói chuyện cũng không có phân lượng, chỉ có thể chờ đến khi trở về trộm nói với mỹ nhân nhà nàng quan hệ lợi - hại trong đó.
Ai, nếu ai hỏi có chủ tử quá ngốc là trải nghiệm gì, Tiểu Tuyên nhất định có quyền lên tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Liễu Hòa Ninh: Đã thu phục mỹ nhân đầu tiên.
Hoa Triều:Tiếp tục cười lạnh.