"Ấy... ấy a..." Cô ta khóc ướt đôi mắt to tròn của mình, miệng ê a nói đến không rõ lời. Nhưng nhìn điệu bộ có vẻ như là khẩn cầu Lâm Mặc lấy dị vật ra khỏi miệng mình.
Lâm Mặc cũng không định kéo dài, cô chậm rãi bước tới, ngồi xổm người xuống, một tay khoác hờ lên gối, tay còn lại nắm chặt cán thước, cổ tay xoay hai vòng rồi từ từ kéo thước gỗ ra khỏi miệng Hạ Thanh Thanh.
Ngay tức khắc, Hạ Thanh Thanh không kiềm chế được ho sặc sụa, cảm giác cổ họng đau đớn và bỏng rát đến khó chịu làm cô ta phải cố đè nén lại cơn ho của mình, gian nan cất lời: "Cô... cô..."
"Đi." Lâm Mặc vươn tay chỉ về phía khán đài, hơi thở cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Dưới khí thế của Lâm Mặc, cô ta cuối cùng cũng ngậm miệng, từ bỏ ý niệm muốn trốn chạy, chật vật đứng lên, liêu xiêu chạy về hàng ghế thật cao trên khán đài.
Lâm Mặc đặt cây thước xuống đất, ưu nhã đứng thẳng người, bàn tay phủ nhẹ lên micro, mở lời đã vào thẳng vấn đề: "Đã chú định tiết mục sẽ biểu diễn chưa?"
Đổi lại vẫn là vãng cảnh tĩnh mịch.
Hiển nhiên tất cả đều đã bị một màn vừa nãy dọa sợ.
"Trả lời." Lâm Mặc cau mày.
Cô thật sự, không muốn tốn thời gian vào những loại việc này.
Vẫn như cũ.
Chuyện này giống như khi bạn làm một phép tính, dù làm nhanh hay chậm, mặc cho bạn có thay đổi bao nhiêu công thức, làm vô vàn tính toán, thì đến cuối cùng kết quả cũng chỉ có một.
"Hạ Khuê Dung."
Hạ Khuê Dung được điểm tên rụt rè đứng lên, giơ tay: "Vâng, em... ạ."
"Tôi giao việc lãnh đạo cho em. Đúng mỗi đầu tuần báo cáo, có thể?" Lâm Mặc nói.
Không đợi cô bé đáp lời, phía dưới bỗng vang lên một trận xì xào.
"Sao có thể? Cậu ta lãnh đạo bọn mình á?"
"Không được! Cái con nhỏ xấu xí quê mùa đó thì làm được gì."
"Tôi tuyệt đối không chấp nhận!"
"Không phù hợp?" Cô hỏi.
"Đúng ạ." Tất cả đồng thanh đáp một cách ngoan ngoãn, một nam sinh lên tiếng: "Cô ơi, đừng giao việc này cho cậu ta. Cậu ta chỉ là một đứa con riêng quê mùa, đến cả nói còn không rõ chữ."
Lâm Mặc cho tay vào túi quần, hờ hững nói: "Không chấp thuận lý do thoái thoát. Tôi quyết định."
Phía dưới lại một trận xôn xao.
"Không đồng ý?" Lâm Mặc tà nghễ liếc nhìn một lượt toàn khán đài.
Cả bọn thức thời ngậm miệng, ngẩn ngơ nhìn.
Người ở phía trên có ngũ quan hoàn mỹ khó thể tả. Lúc này cô đang mặc một chiếc áo sơ mi tơ lụa đen bóng đan xen họa tiết màu vàng đồng, phía dưới là chiếc quần tây thiết kế cùng màu, đi kèm đôi giày cao gót phủ nhung đen tuyền.
Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu xõa buông ở sau lưng, có vài sợi còn an vị ngay trên đầu vai mảnh khảnh. Khuôn mặt lạnh lùng như băng sơn, ánh mắt tà nghễ khẽ lướt qua cũng có thể làm người ta run sợ mãnh liệt.
Bễ nghễ thiên hạ.
Duy ngã độc tôn.
Quan sát chúng sinh.
Không hiểu sao, ba cụm từ này lại lặng lẽ vờn quanh người ở trên sân khấu.
Cả bọn ngẩn ra.
Sao hôm nay, cô ta trở nên đẹp thế nhỉ?
Không biết có phải là ngày thường do Lâm Mặc toát ra khí thế quá áp chế hay không, hoặc cũng có thể là do những hành động bạo lực man rợ của cô làm ra nên bọn họ chưa bao giờ đánh giá qua diện mạo của người này, mà biệt danh ác ma của cô cũng song song được truyền ra.
Mặt lạnh, tình lạnh, đáng sợ, bạo lực, không có trái tim, không có cảm xúc, không phải con người, lương tâm đen tối, vô dục vô cầu, tâm lý vặn vẹo, không có khuyết điểm.
Đó còn không phải là một ác quỷ?
Thế nhưng, ác quỷ này hôm nay... có chút đẹp.
"Được, cứ thế chấp hành. Tuần sau mang bản kế hoạch đến cho tôi xem. Hôm nay dừng tại đây."
Giọng cũng thật là hay nha.
Tuy nhiên...
"Nhưng mà cô ơi! Em..."
Giọng của đồ quê mùa nghe thật sự là khác một trời một vực với cô giáo.
"Sao?" Lâm Mặc đang định đi, nghe vậy thì nghiêng người, tay vẫn để trong túi quần, híp mắt nhìn Hạ Khuê Dung.
A, cô giáo bỗng có chút phong độ.
Cô bé nhìn cô, đôi mắt sau cặp kính hơi phức tạp, miệng mấp máy định nói gì đó: "Em..."
"Thôi thôi! Không nghe cô giáo nói sao? Cậu còn ý kiến gì nữa!" Một nữ sinh tỏ vẻ khó chịu đứng lên, khoát khoát tay, miệng nói nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Mặc có chút tỏa sáng mong chờ.
Khen khen khen!
Lâm Mặc không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua nữ sinh.
Nữ sinh có chút ủ rũ.
"Đúng đó, cô giáo giao thì nhận đi. Bọn tôi còn chưa nói gì mà cậu còn thắc mắc cái gì." Những học sinh khác cũng lục tục đứng lên, không chớp mắt ngó Lâm Mặc.
Sau đó bọn họ thấy, cô giáo thế nhưng cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, chỉ bình thản bước về phía cửa.
Không được đâu! Họ chỉ vừa mới nhận định vẻ đẹp hoàn mỹ của cô giáo cách đây không lâu, sao có thể để cô giáo vẫn xem họ là một đám loi nhoi được.
Thế là cả đám chỉnh tề chạy nhanh lên sân khấu, đi theo quỹ đạo của Lâm Mặc tỏ vẻ mình cũng phải về nhà, lúc lướt ngang qua người cô thì đứng lại, ngoan ngoãn chào một tiếng: "Thưa cô em về." Tiếp theo liền nhận được cái gật đầu nhẹ của Lâm Mặc, trong lòng lập tức thổn thức vui vẻ.
Khúc Thừa sau khi mua bữa sáng thì đậu xe tại chỗ cũ. Anh tắt máy, nhìn thoáng qua túi xách cô để lại. Đó cũng có nghĩa là việc không lâu, thế nên anh quyết định ngồi ở trong xe chờ.
Mục tiêu thứ hai dĩ nhiên sẽ không được hoàn thành.
Bởi vì Lâm Mặc cố ý để túi xách ở lại đây, đồng nghĩa với việc anh không thể gọi điện đến tìm cô. Học viện lại rộng đến như vậy, ước chừng sau khi anh tìm được thì nơi mà cô ngồi chính là trong xe mình.
Quả là đoán không sai, khoảng vài phút sau liền thấy có mấy học sinh chậm rãi đi ra, sau vài tốp đầu anh liền thấy Lâm Mặc được bao giữa một đám mặt mày mê say bước đến.
Khúc Thừa nhướng mày.
Không ngờ, thế nhưng lại có người khác muốn cùng anh tranh giành sự chú ý của Lâm Mặc.
Khúc Thừa trong lòng khó chịu nhưng cũng chỉ ngồi nhìn, thầm trách cô sao tốc độ đi chậm quá. Bởi vì anh biết trong tình huống này, nếu mình lộ diện cũng chỉ thêm loạn, mà Lâm Mặc luôn không thích sự phiền phức, thế nên anh cũng chỉ có thể yên lặng ngồi chờ.
Lâm Mặc cuối cùng cũng thành công dùng vẻ mặt lạnh nhạt mà tránh né một người lại một người, mở cửa ngồi vào xe.
Sau đó, liền đối diện với Khúc Thừa mặt lạnh.
Hôm nay thái độ của cô đối với Khúc Thừa tương đối tốt, vì thế khó có khi nhẹ giọng, chủ động hỏi anh: "Sao vậy?"
Khúc Thừa mím môi, lắc đầu.
"Không phải lại vì em chứ?" Cô bật cười, thắt dây an toàn.
Anh im lặng.
Lâm Mặc dừng cười, bất đắc dĩ đỡ trán: "Thật sự là vì em à..."
Khúc Thừa gật đầu, khởi động xe.
Cô thấy anh lái xe thì cũng không tiếp tục nói, tựa lưng vào ghế.
Nhưng Khúc Thừa không nghe cô nói nữa lại tăng tốc chạy thêm một đoạn dài, sau đó tắp vào bên đường.
"Mặc." Anh khẽ gọi.
Cô mở mắt nhìn anh, chờ đợi lời tiếp theo.
"Không có gì." Khúc Thừa bỏ lửng, định lái xe đi tiếp.
Lâm Mặc ngăn anh lại, thở dài: "Có chuyện thì bây giờ nói. Đừng giữ đến khi trạng thái em không tốt lại bộc phát."
"Anh cũng biết." Cô nâng mắt nhìn anh, "Chúng ta rất dễ nảy sinh mâu thuẫn."
Khúc Thừa đối diện với cô một hồi lâu, cuối cùng quyết định không nói ra nỗi bất an trong lòng, anh câu môi cười, vuốt vuốt tóc cô: "Thật sự không có gì. Sau này anh sẽ biết kiềm chế lại, được không?"
Bởi vì mỗi lần hai người xảy ra tranh chấp, đều chỉ có một mình anh đơn thương độc mã. Người bắt đầu cũng là anh, người nổi giận cũng là anh, người kết thúc cũng là anh, và người xin lỗi... có khi là anh, cũng đôi lúc là cô. Mà Lâm Mặc vẫn luôn luôn giữ được sự bình tĩnh, đối với việc mình có lỗi thì sẽ nhận lỗi, còn đối với việc mình không có lỗi thì sẽ lựa chọn quyền im lặng.
Từ lúc quen biết nhau đến nay, anh chưa từng thấy cô nổi giận hay mất khống chế lần nào. Đến cả anh ta, người đã từng in dấu ấn thật sâu trong lòng của cô, khi nhắc đến vẫn chỉ có thể làm gợn sóng nho nhỏ ở đáy tim Lâm Mặc.
Tính cách này thật hoàn hảo nhưng cũng quá lãnh khốc, rất dễ làm người khác nổi điên.
Thật không biết, ai mới là người thật sự quan trọng trong tim cô.
Anh đương nhiên mong, người đó sẽ là mình. Càng khát vọng hơn chính là, chỉ có mỗi mình anh. Người quan trọng của cô - anh, và duy nhất là anh.
Khúc Thừa cụp mắt, giơ tay gạt cần số.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Anh đưa mắt nhìn sang, của Lâm Mặc.
Người gọi đến là Tuấn Phong.
Cô bấm nhận, chỉ nghe được mấy chữ hỗn loạn: "Bệnh viện Nhật Hòa." Thì đầu dây bên kia đã tắt máy.
Lâm Mặc nhíu mày, bảo Khúc Thừa lái xe đến bệnh viện Nhật Hòa.
Dừng trước cửa bệnh viện thì cô lại gọi đến cho Lâm Tuấn Phong hỏi anh địa điểm, sau đó dựa theo số phòng mà tìm kiếm.
Vừa rẽ khúc vào hành lang đã thấy anh đang sốt sắng đứng trước phòng bệnh. Phát hiện Lâm Mặc đi tới, anh ngay lập tức kéo cô lại, dáng vẻ suy sụp, vừa muốn mở cửa đẩy cô vào vừa nói: "Mặc nhi, em vào xem cô ấy."
Khúc Thừa nhíu mày kéo cô lại, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"
"Cô ấy..." Lâm Tuấn Phong bối rối: "Đỗ Điểm cô ấy..."
Lâm Mặc lẳng lặng quan sát anh.
Thần sắc ảm đạm, thân người cũng gầy hơn quá nhiều so với trước đây, quần áo xộc xệch, râu mọc lỏm chỏm trên cằm. Một bộ dạng tiều tụy, ánh hào quang ấm áp ngày thường đã mất dạng.
Vừa nhìn đã biết trong đoạn thời gian này hẳn là trải qua không được tốt lắm.
Cô nhăn mày, đè anh xuống hàng ghế kế bên, ra lệnh: "Bình tĩnh."
_____________
Lời người viết:Có nên viết thêm truyện?