"A! Mấy đứa tới rồi à? Vào đây vào đây."
"Chào dì ạ." Tịch Ngôn, Chu Lăng cùng Đường Lam Thiên hướng tới Liêu phu nhân chào một tiếng.
"Ừ, đến tìm Ninh Ninh, Thần Thần à? hai cái thằng khỉ đó còn ở trên phòng đấy." Liêu phu nhân một mặt bận nấu bận xào, một mặt hướng về phía bên đây híp mắt cười.
Từ nhỏ cả bọn đã chơi thân với nhau, bà cũng rất quý mấy đứa bạn của con mình.
"Vâng ạ, vậy bọn con xin phép lên trước." Chu Lăng dứt lời, nhận được cái gật đầu của Liêu phu nhân, cả ba nhanh chân giẫm lên cầu thang.
Vừa mở cửa bước vào phòng liền nhìn thấy hai thân ảnh hao hao nhau đang ngồi trên chiếc ghế, xoay lưng về phía đối phương, mỗi người một bàn, tay gõ lạch cạch trên máy tính.
Chăm chú đến nỗi không hề nhận thấy cả ba người họ.
Tịch Ngôn nhẹ câu khóe môi, tựa lưng vào cửa, đưa tay lên gõ gõ hai cái.
"Cộc cộc"
"Rộp rộp"
Theo sau là tiếng nhai bánh ngon lành của Đường Lam Thiên.
Cuối cùng là Chu Lăng đằng hắng một tiếng, hòa thành một bản hòa âm duy mĩ.
Hai con người đang say mê bấm game rốt cuộc cũng quay mặt qua, chớp mắt vài cái, đồng thanh: "Đến rồi à?"
Chỉ thấy hai thiếu niên giống nhau như đúc, diện mạo non nớt nhưng thanh tú đẹp trai, một bộ nam thần ấm áp, nhu hòa.
Một thân quần cộc, áo thun mặc ở nhà, màu sắc tương tự. Từ trên xuống dưới duy chỉ có một mái đầu là khác biệt nhau.
Cả ba tiến vào phòng, đóng cửa lại. Liêu Ninh từ trên ghế đứng dậy, nhoẻn miệng cười, vuốt vuốt mái tóc màu vàng đồng của mình, vừa đi lại giường vừa hỏi: "Hôm nay có gì vui sao?"
Liêu Thần vẫn an vị tại ghế, chỉ là lưng hơi sụp xuống, bàn tay nâng cái má trắng nõn của mình, nghiêng đầu nhìn ba người bạn.
Đường Lam Thiên nghe hỏi, mắt to chớp chớp, bỏ nhanh một miếng bánh vào miệng, nhai "rôm rốp", dùng một biểu cảm như ta đã già, nâng giọng: "Ai... Chuyện vui thì không có, ngược lại gặp được một người cực kỳ khó đối phó."
Lúc ở trên lớp, đương nhiên cậu ta cũng thấy được một màn giữa Lâm Mặc và Chu Lăng, cùng với lời của Chu Hồng và thái độ của bọn học sinh quậy phá kia, dù chỉ gặp mặt một lần nhưng cậu ta dám cam đoan, người này thật sự rất khó lường.
Liêu Thần bỏ tay xuống, dựa hẳn cả người lên ghế, hỏi: "Khó đối phó sao? Ngôn, cậu cũng thấy thế?"
Tịch Ngôn ngáp một cái, lại đáp: "Ừ" Không những khó đối phó, trái lại còn rất nguy hiểm.
Liêu Ninh cùng Liêu Thần nhìn nhau, ngược lại nhướng mày.
Nếu mà đến cả Ngôn cũng nói như vậy, người này thật sự, hẳn là... có chút ý tứ.
"Là ai?" Cả hai cùng mở miệng.
Lần này là hướng đến Chu Lăng, cậu ta vừa lau xong kính, lại nâng tay đeo lên, bình thản nói: "Tân giáo viên chủ nhiệm của lớp mình. Tôi đã lướt một vòng trong kho dữ liệu trường, không có thông tin gì khác ngoài tên cùng giới tính. Cô ta tên Lâm Mặc."
"Là nữ à!" Liêu Ninh lại hất hất cái đầu màu vàng của mình, trề môi.
Liêu Thần nhíu mày: "Anh đừng coi thường, đến Ngôn còn nói như vậy, quả thực không phải một cọng rơm tùy ý nhổ mà được."
Liêu Ninh quăng người lên giường, dang hai tay ra, mặt hướng lên trần nhà, nhắm mắt lại: "Anh mặc kệ, khó xơi đến cỡ nào được? Chỉ là một giáo viên quèn, lại còn là nữ. Còn nữa..."
Nói đến đây, cậu ta lại nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt ôn nhuận ấm áp như nắng xuân, lại có vài phần lạnh giá khó nói nên lời, chậm rãi bật người ngồi dậy, nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng, mắt cong cong nói tiếp: "Đừng quên phía sau chúng ta còn có ai. Chúng ta nếu chơi không được thì chỉ cần người đó nhấc một ngón tay, cô ta chẳng qua chỉ là một con kiến hôi, tùy thời chờ chết."
Ngữ khí toát lên vạn phần tự tin cùng kiêu ngạo. Trong lòng cậu ta đương nhiên nghĩ rằng, đối với tổ chức đó, không gì là không giải quyết được. Có người đó chống lưng đã hai năm nay, chưa từng có việc gì là nan giải đối với bọn họ.
Chỉ là, khi nói xong câu đó, cậu ta cũng không thể ngờ rằng cuộc sống sau này của bọn họ hoàn toàn khác với những gì cậu ta đã ngỡ. Cái người mà cậu ta từng xem là con kiến hôi đó, sẽ dẫn bọn họ đi trên một con đường độc nhất vô nhị, có đớn đau, có hạnh phúc, có khổ nhục, có vinh quang, là người đầu tiên dạy cho bọn họ cách giết người đầy đẫm máu. Mà cũng vô cùng trùng hợp, người đầu tiên mà bọn họ giết đó cũng chính là người mà bọn họ nghĩ sẽ bảo toàn cho mình một đời bình an, là người mà bọn họ vẫn đang tin tưởng cùng kính sợ.
Chẳng qua... đó cũng là chuyện của sau này.
"Cũng đúng." Liêu Thần gật đầu: "Chúng ta không cần phải sợ cô ta."
Đường Lam Thiên có chút bất mãn trong lòng: "Đó là vì các cậu chưa từng gặp qua người này. Tớ thấy cô ta rất lãnh, thật sự đem so với anh Liệt không kém hơn là bao đâu."
Tịch Ngôn nhếch môi, ánh mắt thả trôi vào hư không.
Không kém hơn là bao? Thật sự sao?
Hắn ngược lại cảm thấy, hai người này không thể đem ra so sánh.
Giống như nô tài cùng đế vương.
Một người may mắn có chút bản lĩnh cùng tâm kế, một người lại thảo phạt thiên hạ, quân lâm thần dũng, đến cả sự tồn tại của tên nô tài vô danh thậm chí còn chẳng biết đến.
"Cậu cũng cảm thấy như vậy sao?" Bên đây Chu Lăng cũng có hơi dao động. Cậu ta tin tưởng anh Liệt nhưng mà... thật sự dễ dàng như Ninh Ninh nói?
Nghĩ đến đây, trong đầu vô thức nhớ lại tình cảnh lúc sáng. Cả lớp đều đứng lên chào, chỉ riêng Chu Hồng là ngang ngược chống đối, cô ta im lặng không một tiếng động nhìn cho đến khi người ta không chịu nổi, buộc phải đứng dậy. Nhưng mà... lại không hề đả động gì tới bọn họ, thật sự là vì sợ Ngũ Giác sao?
Đương nhiên là không.
Nếu như cô ta thật sự sợ uy danh của Ngũ Giác, vậy thì lúc đó tại sao lại gọi cậu ta trả lời câu hỏi?
Tức là... lý do là gì?
Chu Lăng không biết, ngay lúc này, Lâm Mặc đã vô thanh vô tức quấy rối thật sâu vào thần trí của cậu ta, làm cậu ta tò mò cùng phòng bị.
Tịch Ngôn hừ một tiếng, cười: "Đương nhiên là không. Cậu không cảm thấy, cô ta rất khó hiểu hay sao?"
Chỉ là một người mới gặp lần đầu, lại có thể làm cho bọn họ "nhớ mãi không quên" như vậy.
"Ừ" Chu Lăng chau mày: "Tôi không hiểu, tại sao lúc đó cô ta lại chỉ nhìn vào Chu Hồng? Nếu nói cô ta không muốn đắc tội Ngũ Giác, vậy cớ gì sau đó lại kêu tôi đứng lên?"
"Này, hai cậu thì thầm to nhỏ gì đấy? Tôi nói rồi, cô ta không đáng lo đâu." Liêu Ninh hướng về phía hai người nói lớn một câu.
Thật là, không phải chỉ là một giáo viên quèn thôi sao? Sợ cái gì?
Tịch Ngôn liếc nhìn cậu ta, cất lời: "Ngày kia có tiết của cô ta, hai cậu nhớ đến lớp."
Hắn muốn nhìn xem, Lâm Mặc đến tột cùng là người như thế nào.
Thật tò mò...
[...]Lâm Mặc vốn định hôm nay sẽ trở về nhà cũ của Khúc gia, chỉ là kế hoạch lại bị Khúc Thừa ngăn cản.
Anh lái xe đưa cô về, giữa đường lại tắp ngang vào siêu thị, nói mua thực phẩm, lần này lại mua nhiều chút, dự trữ cho mùa đông sắp tới.
Hôm nay cũng không phải cuối tuần, hai người lại không mang khẩu trang, lối đi căn bản thưa thớt, "hạc giữa bầy gà" dễ dàng bị nhận thấy.
Lâm Mặc cảm thấy có nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình, lâu lâu còn có đèn flash lóe lên, trong lòng hơi khó chịu.
Không phải là kênh kiệu hay kiêu ngạo gì, cô tự biết nhan sắc của mình và Khúc Thừa thu hút người đến bậc nào, cả hai cũng không phải là người của công chúng, vô cớ bị đeo bám.
Phiền phiền phiền!
Khúc Thừa đẩy xe phía trước, xoay đầu nhìn cô, lại thấy cô đang xụ mặt, tức thì liền dở khóc dở cười.
Anh cố ý vứt bỏ hết khẩu trang trên xe đi, chủ động đưa cô đến những chỗ đông người, thể hiện ra nhiều hành động ân ái, đến tột cùng là muốn hiệu quả như thế này.
Cứ chụp đi, chụp càng nhiều càng tốt, chụp rồi lại mang đi phát tán trên mạng xã hội, như vậy tất cả đều biết anh và cô đang ở bên nhau, là yêu nhau đến mức chặt không đứt bứt không rời.
Anh dừng chân lại, lắc lắc tay cô, cười cười: "Không thích sao?"
Lâm Mặc nhíu mày nhìn anh: "Nhanh đi."
Khúc Thừa vẫn cười, nụ cười bao dung tất cả tính tình không tốt của cô: "Ừ, sẽ nhanh thôi."
Dứt lời liền dắt tay cô, tay còn lại đẩy xe đẩy, bước chân tăng tốc.
Hai người một đường ngọt ngào tươi cười đi đến bãi đỗ xe, ít nhất Khúc Thừa cho là vậy.
"Tối nay sẽ nấu thật nhiều món ngon cho em ăn." Khúc Thừa vui cười hứa hẹn, anh nhận thấy được, Lâm Mặc rất thích những món anh nấu, lúc nào cũng ăn nhiều hơn so với khi ở ngoài. Điều này đương nhiên làm cho anh cảm thấy vô hạn vui sướng, càng ra sức tập luyện nấu ăn, tay nghề ngày càng cao.
"Ừm." Lâm Mặc tất nhiên rất hài lòng với việc này, gật đầu đáp.
Khúc Thừa thật sự không nhịn được, mổ lên môi cô một cái.
Ai cũng nói mặt Lâm Mặc rất đơ, rất khốc. Nhưng mà, anh thấy lúc nào cô cũng đáng yêu hết, cả cái lúc cô vô cảm hay hờ hững, anh đều thích.