Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sóng Gió Phủ Đời Trai, Tương Lai Vợ Nuôi

Chương 64: Trở lại ngày thứ 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta kinh ngạc là ngươi có thúc phụ ư!

Ta kinh ngạc là thúc phụ ngươi là ai!

Lục Tiểu Phượng kìm nén nét mặt ngồi trở về, tầm mắt ai oán từ trên người Tây Môn Xuy Tuyết chuyển qua người Cố Khách Từ, chuyển một vòng lại quay trở về.

Lục Tiểu Phượng không rõ Cố Khách Từ không biết làm sao lắc mình biến hoá thành Thần Vương. Nhưng tám phần là có liên quan đến cái tráp hắn ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đưa lên Hắc Mộc Nhai.

Nhưng người khắp thiên hạ đều biết huynh trưởng Cố Khách Từ là ai.

— Giáo chủ Tây Phương Ma Giáo, Ngọc La Sát.

Nhớ đến mình đã từng bị Ngọc La Sát tính kế, còn bị những phản đồ của Tây Phương Ma Giáo đuổi gϊếŧ khắp giang hồ và còn phải hao hết tâm tư tìm bài La Sát, Lục Tiểu Phượng giơ tay che lại ngực mình, nhìn ánh mắt Tây Môn Xuy Tuyết đã mang theo khiển trách.

Thân điệt tử (cháu ruột) của Cố Khách Từ là ai?

—Thiếu chủ Ma Giáo Tây Phương, thân nhi tử của Ngọc La Sát.

— Lúc trước vì sao Ngọc La Sát không tiếc đảo loạn giang hồ tính kế đẩy Lục Tiểu Phượng vào tình thế nước sôi lửa bỏng? Chính là bởi vì muốn để lại một La Sát Giáo sạch sẽ không có phản đồ cho thân nhi tử của hắn ta!

Tây Môn Xuy Tuyết làm như không thấy tầm mắt của Lục Tiểu Phụng, bất động như núi nhìn chằm chằm Cố Khách Từ.

Lục Tiểu Phượng: “…”

Hai ly rượu xuống bụng tiêu hóa một tiếng thúc phụ này của Tây Môn Xuy Tuyết, Cố Khách Từ liếc nhìn ánh mắt trong tối ngoài sáng xung quanh, trong lòng âm thầm điều chỉnh kế hoạch.

Hắn vốn muốn lấy thân phận Thần Vương chợt cắm vào khuấy nhiễu nước trong kinh thành này trước, trong lòng Bình Nam Vương có quỷ tất nhiên không có khả năng liên hệ với hắn, Cố Khách Từ chờ chính là thế lực giang hồ trong tay Bình Nam Vương không cam lòng bị ép buộc.

Hồng Hài Tử là một, tuy rằng tới tìm Đông Phương Bất Bại mà không phải hắn, nhưng đối với Cố Khách Từ mà nói cũng không có gì khác.

Tiếp theo đó là Diệp Cô Thành.

Đại biểu sau lưng Diệp Cô Thành chính là thế lực Nam Hải, nhưng đối với mấy người tai thính mắt tinh, đường tình báo hết sức nhanh nhạy mà nói, hành tung của Diệp Cô Thành cũng không thể xem là hoàn toàn không có dấu vết.

Hôm nay Cố Khách Từ công khai ngồi ở tửu lâu lớn nhất kinh thành cùng Lục Tiểu Phượng chuyện trò vui vẻ, ghế lô trên lầu vốn nên là Diệp Cô Thành ngồi hợp tác với Bình Nam Vương, nói trắng ra là đang xướng tiết mục Khương Thái Công câu cá vừa nhú.

Chỉ là cá này không câu được, mà bị huynh trưởng nhà mình ném địa lôi vào trong ao nổ cá thiếu chút nữa nổ vỡ ao.

Một tiếng thúc phụ này của Tây Môn Xuy Tuyết cũng không phải kêu Cố Khách Từ. Mà là vị Thần Vương điện hạ hoàn toàn xa lạ với người giang hồ đang ngồi đây.

Một tiếng thúc phụ kêu xong, Vạn Mai Sơn Trang cứ như vậy cùng triều đình có quan hệ không nói rõ được, lúc đầu Cố Khách Từ còn có chút kinh ngạc. Nhưng sau khi ngẫm lại cũng hiểu được ý tứ phòng ngừa chu đáo của Ngọc La Sát.

Tình xưa của hai huynh đệ họ và triều đình một ngày nào đó sẽ băng hà theo tiên đế và tương lai Thiên Nhân Ngũ Suy sẽ không còn, tính tình của Tây Môn Xuy Tuyết thà cong không gãy, từ trước đến nay không yêu quyền thế mưu lược, tạm thời không nói sau này Tây Môn Xuy Tuyết có thành hôn hay không, khi thời điểm then chốt triều đình muốn chỉnh đốn võ lâm, Ngọc La Sát sẽ phải cho Vạn Mai Sơn Trang, cho Tây Môn Xuy Tuyết một đường lui vẹn toàn bất kể là ở triều đình, hay ở võ lâm.

Dệt hoa trên gấm còn không bằng đưa than ngày tuyết, theo đám đông quy an còn không bằng lần đầu ăn con cua, một tiếng thúc phụ của Tây Môn Xuy Tuyết để Thần Vương của triều đình từ đây lấy Vạn Mai Sơn Trang làm cầu nối chân chính tiến vào võ lâm, bất kể thế nào đương kim bệ hạ cũng sẽ nhớ kỹ ân tình này, hơn nữa về sau người trong võ lâm đều sẽ biết Vạn Mai Sơn Trang và triều đình có loại quan hệ không giống bình thường, triều đình càng thêm sẽ không có bất kỳ tính toán xằng bậy nào với Vạn Mai Sơn Trang.

Chậc — Cố Khách Từ bĩu môi — đúng là ca ca của hắn, dùng không chút nương tay.

Chẳng qua… Sau này tình cảnh xấu hổ của triều đình lại có liên quan gì với Cố Khách Từ đâu? Cố Khách Từ chỉ muốn biết…

Cố Khách Từ cười tủm tỉm mà gọi tiểu nhị lên một bình nước trà, vừa nhìn về phía Tây Môn Xuy Tuyết: “A Tuyết, gần đây phụ thân ngươi có khỏe không?”

Điếm tiểu nhị vẫn luôn chú ý bên này lanh lẹ mà đưa lên một bình trà, sau đó nhanh chóng mà chạy về sau quầy nhìn quanh qua bên này.

Tây Môn Xuy Tuyết nhận nước trà Cố Khách Từ đưa qua, nghe vậy lạnh lùng nói: “Hai ngày trước phụ thân té ngã gãy chân, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng chút thời gian.”

“Nha, không cẩn thận như vậy.” Cố Khách Từ nghe được Tây Môn Xuy Tuyết trả lời, liền tóc ti đều lộ ra một cổ cảm giác vừa lòng: “Vậy A Tuyết cần phải giữ phụ thân bướng bỉnh kia của ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày mới được, đừng để lưu lại mầm bệnh, bằng không đi chân dài chân ngắn sẽ rất khó coi.”

Tây Môn Xuy Tuyết thấy ngón tay Cố Khách Từ đang gõ nhẹ trên Long Ngâm Kiếm đen nhánh trên bàn, trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Thúc phụ nói đúng.”

Lục Tiểu Phượng nắm chiếc đũa với vẻ mặt cứng ngắt, cũng không dám chen vào cuộc đối thoại đầy ý ám chỉ của đôi thúc điệt này, vùi đầu ăn đồ nhắm rượu mà hai người đều không có hứng thú ở trên bàn.

Đột nhiên, ánh mắt Lục Tiểu Phượng trở nên sắc bén, ngẩng đầu nhìn ra phương hướng nào đó ngoài tửu lâu, nháy mắt sau đó, một bóng trúc xẹt qua trước mắt, hán tử trang phục bán hàng rong kia liền bị một chiếc đũa trúc đóng chặt trên mặt đất!

Chuyện thứ nhất sau khi người nọ bị chế phục lại không phải kêu lên đau đớn, mà là muốn cắn độc dược trong miệng để tự sát, hiển nhiên là sát thủ chuyên môn huấn luyện tới ám sát.

Dưới tình thế cấp bách Lục Tiểu Phượng mò một đồng tiền trên người đang muốn bắn ra, liền thấy một ly rượu bạch ngọc lấy thế lôi đình tới gần miệng mũi sát thủ sát thủ kia, lực đạo kéo theo tinh chuẩn mà xảo diệu gõ nát tất cả răng của người nọ, đầy máu tươi trào ra từ trong miệng sát thủ, lại không có còn chút khả năng tự sát!

Một bóng đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh sát thủ kia, nửa quỳ trên mặt đất hướng Cố Khách Từ ôm quyền hành lễ, không tiếng động mà nhẹ nhàng kéo người và cả chiếc đũa trên vai cùng rời khỏi phố xá sầm uất bởi vì biến cố này bỗng trở nên vắng lặng.

Trên đường chỉ còn lại một vết máu dơ bẩn.

Tầm mắt của Tây Môn Xuy Tuyết dừng ở trên tay Cố Khách Từ, chỉ trong nháy mắt vừa rồi, cái người không có chút kiếm ý sắc bén nào chỉ dùng một chiếc đũa trúc thản nhiên ném đi, liền bắn ra kiếm ý khiến vỏ trường kiếm đen trong tay hắn ta cũng vì thế mà chấn động.

Đây là kiếm khách cảnh giới tông sư đại viên mãn.

Lục Tiểu Phượng nhìn chằm chằm ly rượu bạch ngọc lộc cộc lăn đến bên kia đường và vỡ thành hai nửa, sau một lúc lâu mới thu tầm mắt về nhìn về mặt bàn trống rỗng tuếch cạnh tay mình và chiếc đũa trúc duy nhất trước mặt Cố Khách Từ, chậm rãi mở miệng: “Vì sao điện hạ không dùng ly rượu của mình?”

“Không phải đang dùng uống rượu sao.” Cố Khách Từ nghiêng ly rượu về phía Lục Tiểu Phụng ý bảo hắn ta nhìn rượu ngon trong ly: “Nhất thời thuận tay, nhất thời thuận tay.”

Lục Tiểu Phượng hít mũi, có chút sống không còn gì luyến tiếc: “Đó là ly rượu ta lấy từ Thất Đồng, vốn định dùng để trả tiền rượu hôm nay.”

Mấy ngày nay ở kinh thành, Lục Tiểu Phụng đã biến thành gà con nghèo không xu dính túi, toàn thân cũng chỉ còn ly rượu bạch ngọc còn đáng giá ít tiền.

Bởi vì quá thích nên mới không bỏ chịu bỏ ra, kết quả liền bị Cố Khách Từ ném đi đập hàm răng người thành hai nửa!

“Được rồi, bữa này bổn vương mời.” Bàn tay Cố Khách Từ vừa lật lấy ra một tấm lệnh bài đặt ở trên bàn: “Trong khoảng thời gian bổn vương hồi kinh này, tất cả ăn mặc ngủ nghỉ của Lục đại hiệp đều tính vào bổn vương.”

Cả người Lục Tiểu Phụng hơi ngửa ra sau, vẻ mặt nhìn Cố Khách Từ như nhìn chồn chúc tết gà.

Cố Khách Từ lại không đùa Lục Tiểu Phụng, mà quay đầu nhìn Tây Môn Xuy Tuyết: “A Tuyết, ngày hôm trước Diệp thành chủ và thúc phụ có chút hiểu lầm, trong trận luận kiếm có bị chút nội thương, cần tĩnh dưỡng một tháng, ngươi và Diệp thành chủ so kiếm không bằng hoãn lại một tháng, đổi lại mười lăm tháng chín như thế nào?”

Ánh mắt Tây Môn Xuy Tuyết dần dần biến hóa, hắn quả thật không thích mưu quyền gây chuyện. Nhưng dù sao hắn cũng là nhi tử Ngọc La Sát dạy ra, sao có thể thật sự không nhìn ra lần trước Diệp Cô Thành không thật sự có lòng ước chiến được?

Nhưng đối Tây Môn Xuy Tuyết mà nói, nếu Diệp Cô Thành ước chiến, vậy hắn cũng không có lý do gì tránh chiến.

Đồng dạng, hiện tại Diệp Cô Thành và Cố Khách Từ đã đạt thành giao dịch nào đó, muốn hoãn lại một tháng sau so kiếm, cũng cần cho hắn ta một lý do — một lý do đủ để thuyết phục hắn ta.

“Mười lăm tháng chín, đỉnh Tử Cấm.” Cố Khách Từ chậm rãi nói, giọng hắn cũng không lớn, lại ở trong tửu lâu lặng ngắt như tờ này có vẻ hết sức rõ ràng mà trịnh trọng: “Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên. Đây sẽ là một trận so kiếm có một không hai khó gặp… Thuần túy mà chân thành giữa kiếm khách.”

Tây Môn Xuy Tuyết nắm chặt vỏ trường kiếm đen, hắn nghe hiểu ý của Cố Khách Từ, lời ít ý nhiều đáp: “Được.”

Trên lầu trong sương phòng, ly trà trong tay Diệp Cô Thành cũng nhẹ nhàng đặt lên bàn phát ra một tiếng vang.

Đúng lúc này, tầm mắt Cố Khách Từ rơi trên người Lục Tiểu Phụng, vẻ mặt bởi vì hai vị bạn tốt so kiếm mà lo lắng sốt ruột.

Một cơn ớn lạnh đột nhiên từ gót chân Lục Tiểu Phụng chạy đến đỉnh đầu: “!!”

Cố Khách Từ cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, ám vệ hắc y từ nóc nhà nhảy xuống đặt đồ trong tay thẳng thắn thỏa đáng lên bàn, xoay người biến mất ở ngoài cửa sổ.

“Bệ hạ luôn có lòng hướng tới các anh hào giang hồ, trận đấu kiếm có một không hai lần này khó có thể tìm thấy ở đại nội Tử Cấm cũng vì bệ hạ ân chuẩn.”

Cố Khách Từ đẩy sáu đoạn vải đặc thù trên mặt bàn kia, ở dưới ánh mặt trời có ánh ngọc nội hàm lưu chuyển đến trước mặt Lục Tiểu Phụng, ý vị thâm trường nói: “Chẳng qua cấm địa đại nội cũng không phải tất cả hiệp sĩ đều có tư cách tiến vào.”

“Sáu băng gấm này chính là vải đặc biệt đại nội chế thành, đây là bằng chứng có thể tiến vào đại nội hoàng cung vào đêm quyết chiến mười lăm tháng chín. Nhiều năm qua bổn vương dốc lòng bế quan nghiên cứu kiếm thuật, đối với chuyện võ lâm hiện nay cũng không biết rõ, băng gấm này cứ giao cho Lục đại hiệp tự đi cân nhắc phân phát.”

Lục Tiểu Phụng rốt cuộc cũng biết sao mí mắt mình từ sáng sớm cứ giật giật như muốn cảnh cáo mình cái gì, vuốt mũi cười khổ nói: “Chẳng lẽ… Ta có khả năng từ chối sao?”

Cố Khách Từ cũng cười, ánh mắt nhìn Lục Tiểu Phụng rất có một loại trìu mến “đi mạnh khỏe không tiễn”, ngoài miệng lại chặt đứt tia hy vọng cuối cùng của Lục Tiểu Phụng: “Không có.”

Lục Tiểu Phụng tại nháy mắt Cố Khách Từ nói ra liền thẳng tay lấy băng gấm trên bàn cất vào trong lòng ngực, lòng bàn chân như bôi dầu trước tiếp nhảy mất từ cửa sổ, âm thanh cũng không biết từ chỗ ngoặt nào vọng đến: “Đã nói bữa này ngươi mời rồi!”

Lúc này không thừa dịp Cố Khách Từ và Tây Môn Xuy Tuyết trấn trận hấp dẫn ánh mắt mà chạy, chờ lại qua một lát tin tức truyền ra, Lục Tiểu Phụng hắn chẳng phải sẽ bị vây đuổi chặn đường thành gà trụi lông ư!

Theo Lục Tiểu Phụng chuồn đi, người giang hồ trong tửu lâu vốn bị Cố Khách Từ và Tây Môn Xuy Tuyết hấp dẫn sự chú ý đều sôi nổi nhìn nhau rồi từng người rời đi truyền lại tin tức, so với việc hai người ở tửu lầu ôn chuyện, hiển nhiên băng gấm trong tay Lục Tiểu Phụng càng trọng yếu hơn!

Không có băng gấm, trận so kiếm mười lăm tháng chín hoàn toàn không cách nào đến tham dự!

Mới vừa rồi tửu lầu to như vậy còn kín người hết chỗ đã trong chớp mắt trống đi hơn phân nửa, Cố Khách Từ tâm trạng tốt mà rót rượu, liền nghe Tây Môn Xuy Tuyết hết sức trịnh trọng khẩn thiết mà nói với hắn: “Khi nào thúc phụ sẽ so kiếm với ta?”

Cố Khách Từ dường như nghĩ tới cái gì, cũng không có từ chối ngay, mà hơi hơi giương mắt nhìn vị trí sương phòng phía trên lầu, khẽ cười nói: “Không chừng, mười lăm tháng chín ta cũng tới góp trận chút với người trẻ tuổi thì sao?”



Trở lại Thần Vương phủ, Cố Khách Từ cởi bỏ áo choàng đưa cho quản gia chào đón, hỏi: “Phu nhân còn chưa trở về sao?”

“Nửa canh giờ trước phu nhân vừa trở về, lúc này đang ở ôn tuyền tại hậu viện.” Quản gia thấy Cố Khách Từ đi xa, vội vàng đuổi theo Cố Khách Từ bẩm báo: “Vương gia, hôm nay tiền sảnh có hai vị khách nhân tới chơi, trong đó một vị ăn mặc như hòa thượng đã rời đi, một vị khác vẫn luôn chờ cho bây giờ, nói là thỉnh cầu Vương gia phải cứu hắn một mạng.”

“Ồ? Xem ra là người thông minh.” Cố Khách Từ dừng chân nhướng mày: “Là ai?”

“Người giang hồ gọi hắn là Quy Tôn đại gia.” Quản gia cười cười, sắc mặt thong dong bình tĩnh: “Cũng có một số người, tôn xưng hắn là… Đại trí đại thông.”

Một Bách Hiểu Sinh ở trong chốn giang hồ không gì không hiểu không đâu không biết, chỉ cần có bạc là có thể trả lời tất cả vấn đề.

Loại người này đều có nguồn tin tức riêng biệt và phương pháp tự bảo vệ mình, không vạn bất đắc dĩ tuyệt không sẽ dính líu tới bất kỳ một phương thế lực nào.

Mà hiện giờ Đại Trí Đại Thông lại tìm tới Thần Vương xin cứu mạng, xem ra là đã biết chút gì nguy hiểm đến tính mạng.
« Chương TrướcChương Tiếp »