Chương 2

Tại biên giới Hà Bắc, Bình Châu phủ chính là phạm vi thế lực của Nhật Nguyệt Thần Giáo trên giang hồ, mà tổng đàn của Nhật Nguyệt Thần Giáo ở tại trong Hắc Mộc Nhai, ngay phía đông phủ Bình Châu.

Chưởng quầy của khách điếm Bình Định có đôi tay đầy vết chai, khi thấy Cố Khách Từ nện bước tuỳ tiện, toàn thân lười biếng, lại không lấy ra nổi lộ dẫn*, gã chỉ là thấy nhiều không trách mà nhướng mí mắt: “Một trăm lượng bạc.”

*Như căn cước công dân vậy

Cố Khách Từ: “Một tháng?”

Chưởng quầy nhếch miệng, câu lên một độ cong thâm trầm: “Một ngày.”

Cố Khách Từ “À” một tiếng, lắc hết số hạt dưa vàng trên người đặt lên bàn: “Thuê một gian phòng thượng hạng, lại mua một tấm lệnh thông hành lên Hắc Mộc Nhai, có đủ hay không?”

Chưởng quầy sau quầy rốt cuộc ngừng gảy bàn tính, đôi mắt nhìn về phía nam nhân đứng trước quầy.

Người trước mặt này quả thật trông như người thường, khuôn mặt bình thường, khí chất nhìn không ra gì, quần áo cũng không phải tơ lụa gấm vóc cực sang quý báu gì, chỉ có lông chồn quấn trên cổ là chất lượng cực tốt có thể bán không ít tiền.

Chưởng quầy híp híp mắt, giơ tay quét những hạt dưa vàng rải rác trên quầy vào bàn tay, rồi lấy ra một chiếc chìa khóa và một tấm mộc bài nhỏ màu nâu đỏ đưa cho Cố Khách Từ: “Lầu 3 rẽ trái, phòng chữ Thiên số 2, tiền thuê nửa tháng. Buôn bán nhỏ, sẽ không nhặt xác.”



Một người một chồn đi lên Hắc Mộc Nhai, chồn tuyết buồn bực nhìn Cố Khách Từ, nhịn rồi lại nhịn vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ngươi còn rất vui?” Mới vừa rồi còn không hài lòng đồ ăn ở khách điếm ăn không ngon ư?

“Người của Nhật Nguyệt Thần Giáo thật biết kiếm tiền.” Tâm trạng Cố Khách Từ rất tốt, vừa chậm rì rì đi lên Hắc Mộc Nhai, vừa chậm rãi ngâm nga tiểu khúc.

… Cho nên?

Chồn tuyết đợi nửa ngày không chờ được lời tiếp theo.

Cố Khách Từ xoa xoa lỗ tai nhỏ của chồn tuyết, khẽ cười nói: “Cho nên giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo chắc chắn rất giàu.”

Chồn tuyết: “…”

***

Bên vách núi cao nhất trên Hắc Mộc Nhai, một đám người đông nghịt đang quỳ, bọn họ đều cúi thấp đầu cung nghênh giáo chủ thần giáo đã bế quan lâu ngày, Đông Phương Bất Bại.

Khí thế mạnh mẽ đột nhiên áp xuống, vài vị trưởng lão đứng phía trước giáo chúng đã chịu áp bách nặng nhất, đám người Đồng Bách Hùng và Tang Tam Nương đều vui vẻ, trái lại Thượng Quan Vân và Hướng Vấn Thiên đứng đối diện thì tại thấy được trong mắt đối phương kiêng kị và ngoan độc thật sâu.

Một nam nhân trẻ tuổi mặc hắc y chậm rãi bước ra từ trong động nhai, bước chân dừng lại bên cạnh đỉnh núi, bước về trước nữa là tuyệt cảnh vực sâu vạn trượng, phía sau toàn là giáo chúng hô to thần giáo vạn tuế.

Đông Phương Bất Bại xoay người nhìn đám người quỳ xung quanh, trong mắt là một loại thê lương hờ hững và vô vị lạnh băng. Những người này có huynh đệ mà y tín nhiệm, có cấp dưới y ký thác kỳ vọng cao, có tiểu nhân mang lòng mờ ám, còn có… Ái nhân đã từng khiến y tự nguyện bẻ cánh chân thành đối đãi.

Y đã từng đăng đỉnh nhìn quang cảnh cao thủ đệ nhất thiên hạ, cũng từng mở rộng thanh thế Ma giáo đứng đầu ma đạo, khiến triều đình hùng mạnh cũng phải kiêng kị; y cũng từng tiếu ngạo giang hồ, kết giao tri kỷ hảo hữu, cũng từng hồng tụ thiêm hương*, niên thiếu đa tình yêu mỹ nhân.

(*Hồng tụ thiêm hương: thành ngữ hình dung có mỹ nữ ở bên làm bạn đọc sách.)

Hồng trần si cuồng, chấp mê điên đảo, đủ loại tham sân si luyến của thế gian, y cũng sớm đã nếm trải hết, làm lại từ đầu, lại có ý nghĩa gì chứ?

Quyền thế ngập trời như mây khói thoảng qua, một chữ tình, cũng chẳng hơn gì.

Đồng Bách Hùng tiến một bước quan tâm mà nhìn Đông Phương Bất Bại: “Giáo chủ! Cuối cùng ngài cũng xuất quan!”

Tang Tam Nương lại hơi nhíu mày, thân là nữ nhân, bà ta càng nhạy cảm hơn, ánh mắt vừa rồi giáo chủ nhìn qua…

“Ai?!”

Đột nhiên, một tiếng vang khác thường truyền vào tai Tang Tam Nương, bà ta xoay người hướng về phương hướng phát ra tiếng động, trở tay bắn ra một phi tiêu vàng, nhưng có một khí kình vô hình vô cùng sắc bén cành nhanh hơn bà ta!

Người trốn ở bên trong cành cây xanh “Ôi cha” một tiếng, nghiêng đầu né tránh phi tiêu vàng của Tang Tam Nương, nhưng lại mạnh mẽ dùng ngực đón lấy khí kình mà Đông Phương Bất Bại bắn ra, khí kình đánh gãy hết nhánh cây che trước người hắn, nam nhân bị lộ ra ngồi trên cành cây thản nhiên xoa ngực.

“Ngươi là ai?! Dám tự tiện xông vào cấm địa Hắc Mộc Nhai Nhật Nguyệt Thần Giáo ta!” Đồng Bách Hùng gầm lên, trên mặt toàn hàn ý lạnh lẽo.

Phòng thủ Thần Giáo xưa nay là chức trách của hắn, hôm nay giáo chủ xuất quan lại để một kẻ không biết lai lịch lẫn vào trung tâm cấm địa còn không biết đã ở dưới mí mắt bọn họ nghe lén bao lâu, quả thực khiến hắn ném sạch mặt mũi ở trước mặt Đông Phương huynh đệ!

Cố Khách Từ hoàn toàn không có ý định xuống khỏi cây, hắn dựa vào thân cây từ trên cao mà nhìn xuống đám giáo chúng không dám đứng lên nếu Đông Phương Bất Bại chưa lên tiếng, tầm mắt xuyên qua mấy trưởng lão với biểu cảm khác nhau, dừng lại trên người thanh niên có mái tóc đen rối tung đứng bên vách núi, buồn bã nói: “Rõ ràng là ta tới trước, cấm địa lớn như vậy, các ngươi cũng không biết lập tấm biển, không duyên cớ làm ta lạc đường rất lâu.”

Đồng Bách Hùng tất nhiên thấy được cảnh tượng người này mới vừa rồi mạnh mẽ chống lại khí kình của giáo chủ mà lông tóc lại không tổn hại, thấy người này nói năng bậy bạ, tức khắc nổi lên ý tứ muốn thử sâu cạn của người này, lập tức rút đao chém tới Cố Khách Từ!

Đông Phương Bất Bại ngước mắt nhìn nam nhân cách đó không xa chưa bao giờ xuất hiện trong trí nhớ, ánh mắt khẽ động.

Đồng Bách Hùng có thể đi theo Đông Phương Bất Bại thu phục Nhật Nguyệt Thần Giáo tất nhiên không phải hạng thiện lương gì, làm việc tỉ mỉ thô bạo, võ công cao cường hành sự tàn nhẫn, những người coi hắn như kẻ mãnh phu sớm đã thành vong hồn tại bãi tha ma.

Đao của Đồng Bách Hùng hiển nhiên sắc bén, đao thứ nhất đã bức Cố Khách Từ ngồi trên nhánh cây xoay người nhảy xuống. Nhưng sau khi Cố Khách Từ nhảy xuống mặt đất chỉ luôn né trái né phải, rõ ràng là bước chân phù phiếm vô lực lại khiến mỗi đao của Đồng Bách Hùng đều chém vào không khí, Đồng Bách Hùng tức giận đến nỗi dậm chân thật mạnh, đáy mắt hiện ra sát ý.

Đang lúc Đồng Bách Hùng nắm chặt chuôi đao vận chuyển nội lực, phía sau đột nhiên xẹt qua luồng khí kình băng hàn, xuyên qua cổ Đồng Bách Hùng đi thẳng đến chiếc lông choàng cổ màu trắng trên vai Cố Khách Từ, chỉ trong một hơi thở vật màu trắng kêu la chi chi đã bị một đôi tay trắng nõn thon dài bắt lấy, ngay tiếp đó, từng ngón tay như ngọc hơi dùng một chút sức đã vặn gãy cổ chồn tuyết.

Ném Chồn tuyết trong tay đã không còn thở sang một bên, Đông Phương Bất Bại lấy trong tay áo ra chiếc khăn tay, rũ mắt chà lau ngón tay cẩn thận, âm thanh trong trẻo lạnh lùng xuyên qua bóng mờ và tiếng thở sợ hãi của giáo chúng rồi rơi vào tai Cố Khách Từ: “Không mời mà đến, các hạ hẳn cần phải học quy củ của Nhật Nguyệt Thần Giáo ta.”

Cố Khách Từ đứng ở tại chỗ mỉm cười nhìn chăm chú vào Đông Phương Bất Bại, rõ ràng bản thân đứng trên đỉnh quyền lực giữa đám người, nhưng vị giáo chủ trước mắt này lại vẫn luôn mang sự cô độc cao ngạo ngăn cách với thế nhân.

Hắn luồn tay vào tay áo đi đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, trước ánh mắt khó hiểu của người nọ khom lưng nâng con chồn tuyết trắng kia ôm vào trong ngực yêu thích mà sờ sờ, thở dài: “Đây chính là lông chồn tuyết thượng hạng đó, ta còn nghĩ chờ nuôi lớn chút lột làm choàng cổ, đáng tiếc.”

Ngay thời điểm Cố Khách Từ vuốt ve con chồn tuyết kia, Đông Phương Bất Bại nghe được trong ngực con chồn tuyết đã tắt thở kia truyền đến âm thanh trái tim nhảy, cực nhẹ, lại có lực.

Ánh mắt Đông Phương Bất Bại trầm xuống.

Sớm tại lúc Cố Khách Từ mới vừa lộ diện đã chú ý tới mộc bài treo bên hông hắn, lạnh lùng hỏi: “Các hạ muốn gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo ta sao?”

“Nhật Nguyệt Thần Giáo tại giang hồ uy danh hiển hách, thế nhân đều hướng tới, chẳng qua…” Cố Khách Từ thả tay tùy ý chồn tuyết đã khôi phục lại đạp chân dùng móng vuốt bám chặt lấy cổ áo hắn chui vào trong tóc rối, cười mỉm nói: “Nhân sinh khổ đoản, hồng trần hỗn loạn, sự vụ của thần giáo nặng nề, người bình thường thực sự khó đảm nhiệm nổi. Ta không có võ nghệ bàng thân, lại không gia thế, chỉ có một khuôn mặt còn xem được.”

Người trên thế gian này đều có duyên phận, mỗi một nhiệm vụ giả của không gian Chủ Thần ngoại trừ mưu trí và vũ lực của mình ra, còn có năng lực đặc thù thu được trong phó bản, mà lúc này ở trong mắt Cố Khách Từ, tám sợi tơ hồng nối trên người thanh niên hắc y trước mặt này, có bảy sợi trong đó nối đến nơi không biết tên, còn sợi thứ tám kia nối với nam tử râu quai nón thân hình cường tráng đang quỳ cách đó không xa.

Chẳng qua tám sợi tơ hồng này đều rất mỏng manh, thoạt nhìn có nguy cơ đứt bất cứ lúc nào.

“Ta thấy giáo chủ phong thần tuấn lãng như tiên nhân, không biết có hôn phối hay chưa?” Cố Khách Từ thu lại anh mắt nhìn tơ hồng trên cổ tay Đông Phương Bất Bại, ngược lại ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt vị giáo chủ thần giáo này, dù là ánh mắt hay biểu cảm đều hết sức chân thành, ngón áp út không có sợi dây nhân duyên liền đại biểu người này đang trống vị trí chính cung: “Có lẽ, giáo chủ thiếu một vị phu nhân xinh đẹp như hoa tuyệt không can thiệp vào nội vụ thần giáo?”

Cố Khách Từ cũng không để ý sợi dây nhân duyên của Đông Phương Bất Bại ——Một con Phượng Hoàng xinh đẹp tắm máu trọng sinh như vậy, thứ tốt chọc người nhớ thương cũng hết sức bình thường.

Nói nữa, chỉ cần có thể để hắn ăn no ngủ ngon, hắn lại buộc thêm mười bảy tám dây tơ hồng giúp Phượng Hoàng kiêu ngạo cũng không vấn đề gì. Suy cho cùng hắn là một tên ăn cơm mềm, từ trước đến nay Cố Khách Từ rất có đạo đức nghề nghiệp, ở phó bản đều là làm nghề nào yêu nghề đó, nếu ông chủ cho ăn cho mặc lại không cần hắn phải hầu hạ là tốt nhất, công việc này có bao nhiêu người tha thiết mơ ước được làm sau khi về hưu chứ?

“Bổn tọa không cần một nam nhân làm phu nhân.” Trong lòng Đông Phương Bất Bại dã dâng lên sát ý, người trước mặt này có phải đã biết cái gì hay không…

Này nhưng không làm khó được Cố Khách Từ năng lực nghiệp vụ cấp một, giọng hắn đột nhiên trở nên mềm mại quyến rũ, uyển chuyển ra ôn nhu thâm tình chỉ nữ tử mới có: “Vậy theo ý của giáo chủ, nữ là được rồi?”

Đông Phương Bất Bại nguy hiểm nheo mắt, gió trên vách núi thổi rối tung mai tóc đen sau người, ống tay áo hai người bị cuốn lên, vừa chạm vào liền tách ra.

Y lạnh lùng nhìn Cố Khách Từ hồi lâu, bỗng nhiên câu môi cười, nụ cười kia mang theo nghiền ngẫm và ác ý: “Có thể.”

Quay đầu với chúng trưởng lão và giáo chúng, nhàn nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi, hắn đó là phu nhân của Đông Phương Bất Bại ta, giáo chủ phu nhân của Nhật Nguyệt Thần Giáo.”

Dứt lời, Đông Phương Bất Bại liền biến mất tại chỗ, chỉ để lại Cố Khách Từ đứng giữa vách núi trong ánh mặt gặp quỷ của mọi người ôm con chồn cười đến mi mắt cong cong.



Cố Khách Từ đi theo giáo chúng xuống cấm địa Hắc Mộc Nhai đến một viện được thu xếp, Cố Khách Từ cũng kén chọn, sau khi cảm ơn Tang Tam Nương liền bình yên thảnh thơi làm tổ trên giường mềm mại trong nội thất.

“Ngươi nhìn trúng này?!” Chồn tuyết tới gần bên tai Cố Khách Từ không dám tin tưởng mà kêu chi chi.

“Nhìn trúng ~” Âm cuối của Cố Khách Từ còn mang theo gợn sóng, mới vừa rồi lúc đang tới gần Đông Phương Bất Bại, hắn khó khăn lắm mới nhịn được cơn buồn ngủ và mí mắt rũ xuống.

Chồn tuyết giơ tay sờ sờ cái cổ gãy giòn vừa rồi của mình, lòng còn sợ hãi mà nghi ngờ: “Ngươi nhìn trúng gì ở hắn? Âm tình bất định hay là không nói đạo lý? Nếu bởi thật vì hiệu quả thôi miên tốt, mấy điều kiện sau cũng rất không tệ, nếu không suy xét chút đi gặp mặt người khác rồi…xem mắt?”

Nếu hai người này về sau thật sự ở bên nhau, mạng chồn của nó quả thật khó bảo toàn!!

“Không đổi.” Cố Khách Từ cười tủm tỉm nói: “Hắn đẹp~”