Chương 1: Về hưu ngày thứ 1

Cố Khách Từ là nhiệm vụ giả thứ ba hoàn thành nhiệm vụ phó bản trong không gian Chủ Thần, vượt qua chịu tải cực hạn của một người bị Chủ Thần đá ra khỏi không gian Chủ Thần, khác với hai vị qua ải trước bị Chủ Thần hấp thu năng lượng và biến mất, Cố Khách Từ là cầm theo đao đặt lên nội hạch của Chủ Thần, cười tủm tỉm về hưu.

—— Trước khi đi còn thuận tiện cầm luôn hệ thống phụ của Chủ Thần.

Trong phòng hảo hạng của khách sạn Duyệt Lai, Cố Khách Từ ba ngày ba đêm không mở mắt, vẫn cuộn trong chăn không nhúc nhích, một con chồn tuyết đứng trên song cửa sổ vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, một đôi mắt vốn đã to mà quỷ dị thường thường lóe qua chuỗi dữ liệu màu xanh lục.

“Tiểu nhị đã xoay ba vòng ở cửa, dựa theo hành vi mà phân tích, trong mười lăm phút gã sẽ tiến vào nhìn xem ngươi có chết ở trong phòng không.”

Âm thanh của chồn tuyết, người bên ngoài chỉ nghe tiếng kêu chi chi chi, nhưng nam nhân nằm lười biếng trên giường nghe vào chính là âm điện tử không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Cố Khách Từ lười biếng ngáp một cái, khi mở mắt ra, trong ánh mắt không có chút buồn ngủ nào, rất tỉnh táo: “Đi gia hạn thêm tiền phòng.”

Mỗi nhiệm vụ giả từ không gian Chủ Thần ra tới hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cổ quái, tật xấu của đại ma vương Cố Khách Từ là ở chất lượng giấc ngủ, hắn chỉ ở trong hoàn cảnh cực độ nguy hiểm mới ngủ được.

Từ khi rời khỏi không gian Chủ Thần, cái loại uy hϊếp của phó bản thời thời khắc khắc như đao đến mi này đã không còn, về hưu ngày thứ tư, Cố Khách Từ vẫn không có tìm được giường ngủ như ý thích.

001 há mồm nói: “Không có tiền.”

Cố Khách Từ: “...”

Lúc ấy hắn đã nói hình như đã quên cái gì.

—— Quên lấy chút tiền vốn từ Chủ Thần đi theo.

Con chồn này là hệ thống phụ 001 của Chủ Thần mà Cố Khách Từ bắt cóc tới, không có lực sát thương gì, yếu đến nỗi tùy tiện tìm một cao thủ võ lâm cũng có thể bóp chết, lại sao chép gần hết số liệu tin tức trong nội hạch Chủ Thần.

Khả năng của Chủ Thần ai cũng biết, tất nhiên hệ thống phụ cũng là một quản gia ngàn dặm mới tìm được, tuy kế hoạch của Cố Khách Từ rất hoàn mỹ, nhưng cũng không biết hệ thống có phải đã xảy ra lỗi trong lúc sao chép số liệu hay không, ngoại trừ thẩm tra tin tức và dỗi Cố Khách Từ, còn bản lĩnh chính thức hữu dụng thì một cái cũng không có.

Toàn bộ tích góp vượt ải năm đó đều dùng để đổi tài liệu đúc chuôi đao cấp Thần có thể tạo uy hϊếp với Chủ Thần, kết quả cuối cùng gói hàng trống trơn, đao cũng vỡ thành từng mảnh.

Năm đó, khi Cố Khách Từ vừa mở mắt đã bị cuốn vào không gian Chủ Thần vẫn còn là ma ốm bệnh nặng chưa hết, trông như con gà ốm yếu xanh xao, mấy chục phó bản trước kia đều là dựa vào đầu óc và kỹ thuật diễn mà qua ải. Sau này đạt được năng lực càng ngày càng nhiều, giá trị vũ lực cũng càng ngày càng cao, cơ bụng cơ ngực càng ngày càng hút mắt, kể từ đó Cố Khách Từ cũng càng thêm lười nhác, có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể động não tuyệt không động thủ —— đối với cuộc sống sau khi về hưu, Cố Khách Từ chỉ có một yêu cầu bình phàm là làm cá mặn.

Cố Khách Từ được mệnh danh là đại ma vương cũng đã thấy nhiều khó khăn trong phó bản muôn hình muôn vẻ, và nhiều phương thức qua ải, mỗi nơi đều có cái khó của riêng nó, đại ma vương về hưu hiện giờ chỉ muốn làm một con cá mặn thối rữa, tốt nhất là mỗi ngày có thể để hắn nằm ăn ngon ngủ ngon vạn sự không lo.

Một người một thống rơi vào nghèo khó mà im lặng, đúng lúc này, tiểu nhị lắc lư vài vòng ở ngoài cuối cùng cũng thật cẩn thận gõ cửa tiến vào, khi nhìn thấy nam nhân quần áo có chút lộn xộn nhưng rõ ràng đã tỉnh thì nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nở nụ cười tiếp đón: “Ôi, khách quan rốt cuộc đã tỉnh, một giấc này của ngài thật say, có điều vị cách vách ngài đến ngày thứ sáu còn chưa tỉnh, nếu không phải khí sắc của hai vị vẫn hồng hào, tiểu nhân thiếu chút nữa đã đi tìm lang trung!”

Điếm tiểu nhị ngoài miệng thì nói lời khách sáo, nhưng đôi mắt lại nhìn lướt qua con chồn ánh mắt thẳng băng bên cửa sổ kia, trong lòng lại nói thầm người võ lâm bây giờ thật sự càng ngày càng không bình thường, từng kẻ ngủ đến nỗi như thể mấy tháng không được chợp mắt.

Chẳng qua vị cách vách không như vị trước mặt này, vị kia có treo tên trong nha môn, nói chỉ cần tỉnh lại thì phải lập tức thông tri hai vị bộ đầu, tám phần là phạm vào điều cấm trong thành, còn vị trước mắt này có thể nuôi nổi con chồn mà chỉ có nhà phú quý mới có thể nuôi, nói vậy xuất thân nhất định bất phàm. Đây chính là con dê béo, ở không khách sạn ba ngày, không nhổ sạch người này thì hắc điếm của bọn họ về sau có thể tiếp tục mở nữa?!

Cố Khách Từ, ép mình nhắm mắt ngủ nhưng ba ngày ba đêm vẫn chưa ngủ được, thở dài: “Hoàn cảnh như này của các ngươi thì miễn cưỡng được, nhưng quá yên tĩnh.”

Trong lòng tiểu nhị biết rõ dưới lầu mỗi ngày đều đóng cửa mở cược tung xúc xắc, lại nhìn tiếc nuối trên mặt vị này, trong lúc nhất thời cũng không biết vị này đến tột cùng là đang nói thật hay nói mát, chỉ cười làm lành nói: “Thực sự xin lỗi đã ầm ĩ phiền đến khách quan ngài.”

Vốn dĩ khách điếm này cũng không phải dùng để nghỉ chân ở trọ, vị gia này lại quen cửa quen nẻo tiến vào thắng mấy ván mới khiến chưởng quầy cho thuê phòng, không lý nào lúc này xỉa xói chỗ này của bọn họ ồn ào được?

“Lúc này dưới lầu mới mở bàn, khách quan muốn ăn trước hay đi cược cho đã nghiện ạ?” Điếm tiểu nhị xoa xoa tay gượng cười, một đôi mắt tam giác cất giấu ác ý.

Nhà cái hôm nay là Ngưu gia, mấy năm nay, những con ma bạc ngoài thôn rơi vào trong tay Ngưu gia không một kẻ nào mà không thua sạch quần cộc rồi bị ném ra khách quán, đối với tiểu nhị như họ mà nói, Ngưu gia chính là Bồ Tát sống nhà cái thưởng bạc hào sảng nhất —— miễn là để vị nhà cái này đánh cược vui vẻ.

Cố Khách Từ thích thú hừ cười khó hiểu, uể oải nói: “Chờ khi nào chưởng quầy nhà ngươi có thể đổi ngân phiếu ra bạc rồi nói sau.”

Thua chính là bạc, thắng chính là ngân phiếu giả, lừa gạt ai chứ?

Ánh mắt tiểu nhị biến đổi, ngoài miệng không nói gì, hai người lại nói hai câu, điếm tiểu nhị liền thức thời mà vắt khăn lên vai đi ra ngoài, mới vừa khép cửa phòng lại, sắc mặt liền âm trầm, vội vàng bước nhanh xuống lầu chạy đến chưởng quầy.

Đợi khi chưởng quầy mang theo Côn Luân nô* hùng hổ phá vỡ cửa phòng, phòng chữ Thiên số 1 đã là trống không, đâu còn bóng người nào.

(*Côn Luân nô: là nô ɭệ đen thời nhà Đường, câu này chắc chỉ mấy tay chân da đen.)

***

001 đứng trên vai Cố Khách Từ mắt lạnh từ bi nhìn người này trốn từ cửa sổ còn không quên vòng đến đại sảnh lấy một nắm hạt dưa vàng, giọng điệu bình tĩnh cảm thán: “Đen ăn đen*, không hổ là ngươi.”

*Bên kia điếm - thì mình điếm lại.

Cố Khách Từ khoanh tay theo đường đi về trước, rũ mí mắt bơ phờ nói: “Mi lại tìm hắc điếm cho ta.”

001 vắt lên cổ Cố Khách Từ làm bộ như một chiếc khăn lông choàng cổ không có tình cảm: “Cái tật xấu kia của ngươi, ngủ trong rừng là thích hợp nhất.”

Dù trên tay Cố Khách Từ có hạt dưa vàng, nhưng hắn là một kẻ không hộ khẩu, không có giấy thông hành, ngoại trừ hắc điếm ra thì còn khách điếm nào chịu nhận một người không rõ lai lịch.

Cố Khách Từ này từ lúc tiến vào không gian Chủ Thần liền chưa ăn qua khổ, trước kia dựa vào gương mặt này và bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, mặc kệ ở đội nào đều có thể trở thành người được ưa thích nhất, sau này bởi vì giá trị vũ lực áp đảo càng được những người trong đội ngũ tâng bốc lấy lòng, để một người bị chiều hư đi ngủ trong rừng?

Ha hả.

Dù có là hệ thống phụ đi nữa, 001 cũng không quên được lúc người này cầm đao đặt trên nội hạch mà uy hϊếp nó. Nó thật sự không phản kháng được Cố Khách Từ, nhưng làm loại chuyện khiến Cố Khách Từ khó chịu này 001 làm nhiều sảng khoái nhiều.

Đi bộ đến quán hoành thánh gần đó, Cố Khách Từ xoa bụng ngồi xuống bên cạnh quầy gọi bát hoành thánh lớn.

Không quan tâm chút nữa hạt dưa vàng làm sao thanh toán chén hoành thánh năm đồng tiền, Cố Khách Từ tuyệt đối sẽ không ấm ức miếu ngũ tạng của mình.

“Hay cho Trương Tam ngươi! Lúc trước vỗ ngực đảm bảo thề son sắt với lão nương thế nào?” Nữ nhân dũng mãnh đôi tay chống nạnh một chân đá người ra, dáng người cao lớn vạm vỡ hơn nữa trừng mắt, vẻ mặt phẫn nộ, vừa thấy liền biết không phải người dễ chọc: “Thứ ở rể ăn cơm mềm*! Ăn của lão nương ở của lão nương, xài bạc của lão nương, còn dám ở dưới mí mắt của lão nương chơi trò đồϊ ҍạϊ ? Cút cho lão nương!”

*Ăn bám

Nam nhân tay dài chân dài ngồi trên ghế nhỏ ăn hoành thánh, nghe vậy thì ngừng lại, giương mắt nhìn về phía tên đàn ông bị nữ nhân đá bụm mặt vội vàng chạy đi, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời.

Chồn tuyết trên cổ bỗng nhiên có cảm giác lạnh cả người, giây tiếp theo đã bị người nắm sau cổ xách đến trước một khuôn mặt to lớn xinh đẹp đầy tính công kích, trong mắt người ngoài đã ngụy trang thành tướng mạo bình thường, trên thực tế nam nhân dung mạo tuyệt thế thân hình cao gầy này, hai mắt đang sáng quắc mà nhìn chằm chằm nó:

“Gương mặt này của ta, ăn cơm mềm không quá phận đi?”

Cuộc sống cẩm y ngọc thực, vạn sự không nhọc lòng, nằm là đã có cơm —— quả thật phù hợp với tiêu chuẩn sống của Cố Khách Từ.

Cố Khách Từ xúc động giơ tay xoa sống mũi cao, lúc này hắn mới không thể không thừa nhận, ông trời quả thật sẽ không bỏ đói ai, chỉ là người khác không may mắn giống hắn, có thể tìm được loại bát cơm mà ông trời mạnh mẽ nhét cho.

Nhân sĩ về hưu vừa lòng đầu xoa chồn tuyết, hắn luôn luôn là nhiệm vụ giả có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, chỉ cần ăn ngon ngủ đủ, loại chuyện đội nón xanh cho lão bản này hắn tuyệt đối sẽ không làm.

Đây còn không phải là bát sắt trong miệng nhiệm vụ giả khác ở phó bản lúc trước sao!

Đặt một hạt dưa vàng ở đáy bát, Cố Khách Từ xách theo con chồn tránh đi dòng người tìm con hẻm nhỏ không người khoanh chân ngồi xuống, dụ dỗ con chồn tuyết ngậm kín miệng không mở: “Nếu mi không tìm cho ta một phu nhân hợp ý, lát nữa ta sẽ đi dựng một cái sạp mãi nghệ chồn tuyết biểu diễn múa cột, ngày hè nắng nóng, mùa đông trời rét, bé chồn đáng thương kiếm tiền nuôi gia đình, chậc… Một chữ, thảm.”

“… Ngươi muốn kiểu nào?”

Đại ma vương độc thân từ trong bụng mẹ nghĩ: “Võ công phải cao, phải trẻ đẹp, tốt nhất là kiểu nguy hiểm… Còn có tiền?”

Hệ thống 001 đánh loạn mã một hồi mới bắt đầu rũ ria mép sàng lọc kho dữ liệu tìm người mà Cố Khách Từ muốn, qua một hồi bắt đầu bắn danh sách ra.

“Đông Phương Bất Bại, Yêu Nguyệt, Diệp Cô Thành…”

Cố Khách Từ nhướng mày.

Những cái tên này, ngoại trừ Yêu Nguyệt, còn lại sao nghe không giống nữ tử chút nào vậy?

“Ngươi cũng đâu có nói, sao biết mình không phải đồng tính?!” 001 sau khi chột dạ trong nháy mắt lập tức ưỡn ngực trừng Cố Khách Từ, nó đúng là muốn nhìn Cố Khách Từ ăn mệt mới chọn kiểu người khó tính này, nhưng với cái yêu cầu kỳ ba của Cố Khách Từ có thể có chọn được người đã không tệ rồi, còn bắt bẻ giới tính?

“Đông Phương Bất Bại thần công đại thành, phong nhã hào hoa, còn là giáo chủ Ma giáo, gia tài bạc triệu, điểm nào không phù hợp yêu cầu của ngươi?! Diệp Cô Thành càng là kiếm khách nổi tiếng giang hồ, chủ nhân một đảo, hàn khí bức người, tuyệt đối có thể giúp ngươi ngủ —— chi!”

Chồn tuyết bị khí thế của Cố Khách Từ dọa tới mức rụt cổ âm điện tử đều run rẩy, trò chuyện chuyển sang nịnh nọt yếu thế: “Vậy nếu ngươi muốn chọn Yêu Nguyệt cũng không phải không được... Dù sao giả nữ là bản lĩnh chuyên môn của ngươi, rất thuần thục.”

Yêu Nguyệt quả thật cũng phù hợp với tất cả điều kiện, nhưng Di Hoa Cung chỉ có nữ nhân, không có nam nhân.

Chẳng qua muốn ăn cơm mềm của Yêu Nguyệt còn thiên phương dạ đàm* hơn làm Đông Phương Bất Bại đồng ý nuôi Cố Khách Từ.

(*Thiên phương dạ đàm: nói chuyện viễn vông.)

Tay Cố Khách Từ nhéo gáy chồn tuyết dùng sức xoa nắn một hồi, trong nháy mắt ánh mắt chuyển sang vẻ sắc bén khiến chồn tuyết không khỏi co rúm lại và ngậm miệng hoàn toàn, qua một hồi, chồn tuyết mới ngập ngừng đang muốn nói thêm cái khác, thì thấy Cố Khách Từ đứng lên vỗ vỗ vạt áo, bắt chồn tuyết thả lại trên vai, cổ khí thế uy áp khiến người sợ hãi đột nhiên biến mất.

“Dẫn đường.”

“… Dẫn đường gì?”

“Lên Hắc Mộc Nhai, xem ~ mắt ~”