Mạc Dã Đê bởi vì công việc, trở thành người bay tới bay lui, giữa Đài Loan và Tokyo, chỉ vì đến thăm vợ và con gái. Vài năm trước vợ bệnh qua đời, mà ông sau khi suy nghĩ cặn kẻ liền quyết định sử dụng thủ đoạn.
Ông mua một căn nhà ở trại dưỡng lão trong vùng lân cận Tokyo, chuẩn bị xong nhân viên trong ngoài, giả dạng thành bộ dáng bệnh nặng, muốn lừa gạt An Nhàn. Đối với đứa con gái Mạc An Nhàn xinh đẹp lại đặc biệt lập độc lập này, ông đã có kế hoạch tường tận.
“Con không thể nghe ba một lần sao? Ba biết bản thân thiếu con nhiều lắm, luôn ở Đài Loan, nhưng là ba cũng đã cố hết sức, thân là quản gia là không có ngày nghỉ, tính tình của ông chủ thì không tốt, ngay cả tiểu thư cũng khi dễ ông già như ba, con không biết, một nhà bọn họ tính tình xấu xa đến cỡ nào.” Mạc Dã Đê một phen nước mắt nước mũi nói xong, trong lòng thì lại thầm bội phục mình có năng khiếu diễn kịch trời cho. Người ở Đường gia nếu nghe thấy ông khóc lóc kể lể, chắc chắn sẽ tức giận đến miệng sùi bọt mép.
“Ba, con không có trách người.” Mạc An Nhàn vỗ lưng cha.
“Còn nói không có? Con mỗi lần đến thăm bệnh đều mặc tây trang, như là cố ý muốn chọc giận ba chết, làm cho ba xuống hoàng tuyền sớm một chút đi theo mẹ con đoàn tụ.” Mạc Dã Đê bày ra khuôn mặt trướng đỏ bừng, thoạt nhìn như là không thở nổi, trên thực tế chính là ở cố gắng nhịn cười.
“Đó là của ước mơ con, con sẽ không buông tay.” Giong điệu của Mạc An Nhàn mềm mại hơn, cố gắng thuyết phục cha. “Người không cần lo lắng, cái này chỉ là diễn kịch, sau khi diễn xong con vẫn là một cô gái bình thường, sẽ không rước lấy phiền toái.”
“Ba mới không tin.” Mạc Dã Đê nói, mặt tiếp tục chôn trong chăn bông, không cho con gái nhìn. “Con cứ như vậy một ngày nào đó sẽ biến thành biếи ŧɦái, sau đó sẽ mặc áo bành tô đến công viên làm loạn, thấy phụ nữ đi một mình liền xông lên……” Ông càng nói càng cao hứng, đột nhiên phát hiện mình đang nói xàm, ông dừng một chút, đẩy chăn bông ra, từ khe hở thấy sắc mặt nghiêm nghị cổ quái của con.
“Người muốn thế nào mới bằng lòng đáp ứng?” Mạc An Nhàn hít sâu một hơi, hết cách hỏi, rốt cục đầu hàng dưới nước mắt của cha.
Hệt như phép lạ, Mạc Dã Đê đình chỉ nghẹn ngào, thuận lợi thay đổi sắc mặt, chùi nước mắt nước mũi trên mặt lên chăn bông, phấn chấn tinh thần nhìn Mạc An Nhàn. “Ba cũng không chuyên chế, miễn cho người khác nói ba là lão già ngoan cố không thông tình đạt lý. Như vậy đi! Chúng ta đánh cược một phen, ai thua thì làm theo người thắng, một cái rắm sẽ không phóng lại nữa.“
“Con không đánh bạc.”
“Không phải đánh bạc, là đánh cược. Con cho rằng có thể trở thành đàn ông, vậy trở lại Đài Loan đi, đến làm việc ở một nơi do ba sắp đặt, ở chung với người đàn ông do ba chỉ định ba tháng, chỉ cần trong vòng ba tháng cậu ta không phát hiện con là con gái, như vậy ba liền thừa nhận con có khả năng đặc biệt, là kỳ tài hí kịch, từ nay về sau buông tay cho con tự do phát triển hí kịch.” Mạc Dã Đê nói hết trong điểm hao hết khí lực mới có thể khắc chế dấu diếm tươi cười.
“Nếu con bị phát hiện thì sao?” An Nhàn nhìn cha biểu tình cứng ngắc, trong lòng có một loại dự cảm xấu, lại không thể nhìn ra trong hồ lô của cha bán thứ thuốc gì.
“Như vậy liền ngoan ngoãn buông tha, trở về làm một cô gái bình thường, giúp ba tìm một đứa con rể, sinh vài đứa nhỏ cho ba ngậm kẹo đùa cháu.” Mạc Dã Đê nhìn con gái, trong ánh mắt chớp động lóe sáng quỷ kế.
Mạc An Nhàn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, biết nếu không đồng ý, nhất định sẽ còn khắc khẩu mãi với cha, sẽ lại bị cha dùng nước mắt uy hϊếp. Trong lòng luôn lo lắng đến sức khỏe của cha, mà cô không biết, cha cô chính là dựa vào điểm này, ăn cô gắt gao, bày ra cạm bẫy chờ cô nhảy vào.
“Con có đồng ý hay không?” Mạc Dã Đê nhìn lén con gái, dường như đã có thể nhìn thấy bộ dáng con gái mặt lễ phục trắng. Ông thật sự bội phục đầu óc của mình, cho dù An Nhàn có vài phần kỹ xảo, nhưng trước mặt người đàn ông kia, xác định chắc chắn thời gian không đến vài ngày đã bị vạch trần.
Người đàn ông kia, tuy rằng phóng đãng không kềm chế được, toàn thân cao thấp không có một chút lương thiện, nhưng là ánh mắt cũng không kém, không có gì có thể tránh được đôi con ngươi lợi hại kia.
Mạc Dã Đê chỉ lo đắm chìm trong mơ tưởng, hoàn toàn đã quên cổ nhân có dạy: Trộm gà không thành, thế nhưng còn làm mất nắm gạo; Đem con gái đưa đến bên cạnh người đàn ông kia, cơ hồ tương đương với việc đem cô bé quàng khăn đỏ đẩy vào sào huyệt của sói già.
An Nhàn thở dài, trong đôi mắt hạnh như trước không dao động. “Con đồng ý là được.”
Ngay cả người phụ nữ trung niên tựa vào ngoài cửa giấy nghe lén đều nhịn không được lộ ra mỉm cười, nắm lấy tay áo lụa, bà che miệng rời khỏi gian phòng.
Mạc An Nhàn thật không ngờ, việc cô đáp ứng đánh cuộc, lại chính là đóng lại ước mơ cả đời của mình.
Đài Loan toàn bộ không khí thành phố Đài Bắc làm cho cô có cảm giác hít thở không thông, bụi đất mù mịt hơn nữa các loại khí thải, làm người ta không thể hô hấp, Mạc An Nhàn dọc theo đường đi đều dùng khăn tay che miệng mũi.
Tận đến lúc xuống máy bay, tới căn nhà của cha ở nội thành, cô một bên chuẩn bị hành lý, một bên còn đang hoài nghi đồng ý đánh cược với cha là việc đúng hay sai? An Nhàn chọn một căn phòng ngủ trong nơi ở của cha, một mình khiêng hai cái vali quần áo lớn vào nhà, nhiều năm qua sống một mình, đã tạo thành thói quen độc lập cho cô.
Chỗ ở thập phần sạch sẽ, nhưng xem ra hình như là không thường có người ở lại, Mạc Dã Đê đa số đều ở lại Đường gia. Ông chủ của cha Đường Phách Vũ giàu có hơn người, tiền lương của quản gia cũng không hề ít, bởi vậy cha ở ngoại ô thành phố Đài Bắc có được một căn nhà rộng lớn.
Xốc hành lý ra, nam trang và nữ trang tách ra bày lên, cô lấy ra từ trong túi hóa trang đủ các chai lọ, còn có tiền ở Tokyo lúc rời đi, còn đặc biệt cùng bạn học trong lớp hí kịch chọn mua tóc giả. Tóc giả là kiểu tóc ngắn, tuy rằng buộc tóc đuôi ngựa, người khác cũng không chắc có thể nhìn ra cô là phụ nữ. Nhưng là An Nhàn không muốn mạo hiểm, cô thầm khẩn cầu này ba tháng này sóng êm gió lặng đi qua, đến lúc đó có thể lại trở lại học viện hí kịch, tiếp tục ước mơ của cô.
Cô thay đổi hình dạng trước tấm gương lớn, so với khi lên sân khấu hay làm bài trắc nghiệm do giáo sư đưa ra đều mất nhiều thời gian và tinh thần hơn, cẩn thận thay đổi bộ dáng của mình. Kẹp mái tóc dài lên, cố định ở trên đầu, trùm bộ tóc giả lên, ngực đương nhiên là dùng vải quấn quanh áp cho thật bằng phẳng, sau đó mặc vào áo sơmi rộng thùng thình và quần bò, thoáng chốc trong gương xuất hiện một cậu con trai thanh tú trẻ tuổi.
An Nhàn làm mặt quỷ với mình trong gương, lại lấy một cái khăn quàng, tùy ý cột vào sau gáy, nhìn qua là kiểu cách năng động, kỳ thật là muốn che dấu sơ hở không có hầu kết.
Vừa mới chuẩn bị xong, chuông cửa đột nhiên vang lên, Mạc An Nhàn hoảng sợ, vội vàng đem quần áo của con gái dọn dẹp đi, đồ trang điểm bị đẩy nhanh vào ngăn kéo.
Tiếng chuông cửa càng vang càng vội vả, cô chớp mắt hạnh, không hiểu là do tay đối phương bị rút gân, hay là chuông cửa nơi này bị hỏng, thế nhưng vang mấy phút cũng không định ngừng. Cô chạy ra cửa, nhịn xuống xúc động muốn che tai, khi chạy còn vấp phải cái vali, đau đến côhít vào một hơi.
“Có chuyện gì khẩn cấp như vậy? Người ở đây không có điếc, ngài làm ơn đừng có ấn chuông nữa.” Cô nói, vẫn không quên đổi thành nam âm trầm thấp khàn khàn, đưa tay đẩy cửa.
Một người đàn ông chừng 30 tuổi đứng ở cửa, ngón tay như cũ ấn vào chuông cửa, thấy An Nhàn đến mở cửa, cũng không định buông tay, người đàn ông nhìn xuống An Nhàn, nghe được câu nói khi nãy của ‘cậu’, đôi mày rậm hơi hướng về phía trước giương lên, thái độ lười biếng mà ngạo nghễ.
“Ngài là ai?” An Nhàn không hài lòng hỏi.
Hay