Chap 4.2
Hành lang Đường gia rất lớn, thế nhưng Đỗ Phong Thần vừa ra khỏi thư phòng, xém chút đạp phải Đường Tâm đang nằm úp sấp trên thảm. Cô bé quỳ rạp trên mặt đất, gần sát cửa thư phòng, thực hiển nhiên lúc nãy Đường Phách Vũ gầm lên cũng không hề dọa cô bé sợ, bé vẫn đang dựa vào trên cửa nghe lén.
“Tiểu ác ma, cháu đang làm cái gì?” Đỗ Phong Thần nâng cô bé lên.
Đường Tâm quơ tay quơ chân giữa không trung, ánh mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại.“Nếu cháu nói, là đang nghiên cứu sự sinh trưởng của kiến, chú sẽ tin chứ?” Cô bé tràn ngập hy vọng nói.
“Đường gia không có kiến.” Đỗ Phong Thần vô tình phủ quyết cái cớ của cô, nhẹ nhàng di chuyển cô sang bên khác. Anh rất biết cô bé trước mắt này nhìn như vô tội, kỳ thật ẩn chứa dã tâm làm người ta trốn tránh e sợ không kịp; chỉ số thông minh của Đường Tâm vượt qua người bình thường, mà sở trường của cô bé chẳng những là trí năng ( trí tuệ và năng lực) ưu tú về khoa học, càng xuất sắc hơn trong việc dùng đầu óc sử dụng quỷ kế đi chỉnh người khác.
“Chú biết rõ cháu đang làm cái gì, vậy còn hỏi làm chi?” Cô bé thẹn quá thành giận, không vui vung vẫy cái chân nhỏ bé, ý đồ muốn tặng một cước vào mặt anh.
“Lễ phép của cháu quá tệ, Khoản Khoản đâu? Cô ấy nên dạy cháu thật tốt.” Đỗ Phong Thần nhíu mày, thả cô bé xuống.
“Mẹ lúc nãy cũng trốn nghe lén, chỉ là khi nghe thấy các người kết thúc cuộc thảo luận, chuồn đi còn nhanh hơn cháu.” Đường Tâm chỉ vào nơi cách đó ba mét Phương Khoản Khoản đang nấp sau một cái bình hoa thật lớn.
Phương Khoản Khoản là mẹ kế của Đường Tâm, trước đó không lâu mới gả cho Đường Phách Vũ, trở thành phu nhân Đường gia. Cô ấy ban đầu là gia sư của Đường Tâm, bởi vì đủ loại sự tình, mới gả vào Đường gia, trở thành thiếu phu nhân khiến người hâm mộ. Đường Tâm và mẹ kế cảm tình rất tốt, không có khúc mắc gì tồn tại; Chỉ là Phương Khoản Khoản thiện lương từ ngày gả vào Đường gia, dường như cũng từ từ bị Đường Tâm dạy hư, thường xuyên nấp ở ngoài cửa nghe lén.
Khoản Khoản cười có chút ngượng ngùng, từ sau bình hoa đi ra.“Chúng tôi chỉ là tò mò.” Cô ấp a ấp úng nói, sau đó nhìn “An Hiền” Mỉm cười. “Khó thấy được con trai của Mạc lão cha, chúng tôi thật cao hứng, nhưng là các người lại cố tình làm tổ ở trong thư phòng, phụ nữ chúng tôi không được đến gần, chúng tôi chỉ có thể tự thân vận động.”
Đường tâm, liền chạy đến bên cạnh “An Hiền”. “Em biết ‘anh’ đấy, Mạc lão cha lúc trước sau khi tham gia hôn lễ của ba mẹ em, liền luôn cầm ảnh chụp của ‘anh’, trốn ở góc tường thì thầm, cười đến như là có người gãi ngứa chân ổng; Sau đó không lâu ổng liền thừa dịp ba mẹ em đi hưởng tuần trăng mật, xin nghỉ dài hạn quay về Nhật Bản.”
“Có thể là hôn lễ của chúng tôi, làm ông ấy lo lắng đến hôn nhân đại sự của ‘cậu’.” Khoản Khoản giải thích.
Đường Tâm lại quấn quít lấy “An Hiền”, cô bé còn chưa từng gặp qua thiếu niên thanh tú như thế, tự nhiên đối với “cậu” tốt hơn.
“Trong lúc chú Đỗ làm việc, ‘anh’ sẽ ở lại Đường gia chứ?” Cô bé hỏi, trong đầu đã nghĩ muốn nói với Mạc lão cha, thuận tiện ngay cả “Con” của ông cũng ở lại Đường gia làm việc đi.
“Sẽ không, tôi sẽ đi theo anh ta đi tìm chứng cớ.” An Nhàn quyết đoán nói, hạ quyết tâm không muốn bị bỏ rơi. Cô ngàn dặm xa xôi đi đến Đài Loan, đương nhiên là muốn mở mang kiến thức nhìn xem công việc trinh thám là làm cái gì.
“Cậu ứng phó không được.” Đỗ Phong Thần vẫy vẫy tay.
“Đừng có coi thường người khác, anh dù sao cũng phải để tôi làm thử xem.” Cô thỉnh cầu, hai tay không tự giác bắt lấy ống tay áo anh.
Anh nhìn cô chằm chằm, nghi hoặc có người có thể cự tuyệt thỉnh cầu của cô, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan xinh xắn, hơn nữa trong đôi mắt thỉnh cầu kia……
Nhưng là, Đường Tâm có ý kiến khác. Cô bé ôm lấy đùi “An Hiền”, cố gắng ôm chặt lấy, hệt như con gấu Kaola, bấu chặt lấy đùi “An Hiền”. “Đừng đi đừng đi, ở lại chơi với em đi, đi điều tra chứng cớ có cái gì chơi vui?” Cô bé cầu xin. Gần đây nhà trẻ cho nghỉ hè, cô bé thật sự là nhàm chán, không thể tìm bạn học chơi, chỉ có thể ở nhà nhàm chán lăn qua lăn lại trên cái thảm.
Ngay cả Mạc lão cha cũng chạy tới Nhật Bản, đã không còn đồng phạm, nghe lén sẽ chơi không vui nữa.
“ ‘Cậu’ nhẫn tâm cự tuyệt cầu xin của một cô gái xinh đẹp sao? Cô bé tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng ở Nhật Bản không phải lưu hành cái gì kế hoạch nuôi vợ, thích tìm nuôi các cô bé bên người, nếu ‘cậu’ có kiên nhẫn, nói không chừng có thể trở thành rễ hiền của Đường Phách Vũ.” Đỗ Phong Thần trêu chọc nói, có chút cà lơ phất phơ nhìn sắc mặt một trận xanh một trận trắng của tiểu giặc Oa, trong lòng rõ ràng là tiểu giặc Oa này lần đầu tiên trong đời bị con gái quấy rối tìиɧ ɖu͙©.
Nhìn xem Đường Tâm, vẻ mặt hưng phấn bộ dáng chờ mong, dường như là rất có thiện cảm với tiểu giặc Oa. Anh thật sự rất muốn biết, Đường Tâm tiểu ác ma này, nếu biết tiểu giặc Oa trước mắt, chính là nữ giả nam trang, trên mặt sẽ là biểu tình như thế nào?
“Đừng nghĩ dễ dàng đuổi tôi đi!” An Nhàn cảnh cáo nói. “Đường tiểu thư, phiền toái cô buông đùi.”
Cô lễ phép nói, nhớ tới toàn thân lạnh cả người, cha già có nói qua Đường gia tiểu thư quen được nuông chiều tùy hứng, quả thực là “Ác mộng” trong miệng mọi người.
“ ‘Anh’ đồng ý chơi với em?” Cô bé tràn ngập chờ mong hỏi.
Cửa thư phòng bị mở ra, vài người đàn ông cao lớn đi ra, vừa lúc thấy được một màn vớ vẩn trước mắt. “Mạc An Hiền” Cầm lấy tay áo Đỗ Phong Thần, mà Đường Tâm thì vẻ mặt cầu xin ôm đùi “Mạc An Hiền”, mà Phương Khoản Khoản còn lại là không biết làm sao đứng ở một bên, khi thấy chồng xuất hiện, khẩn trương thở hốc vì kinh ngạc.
“Ô ô, nguy rồi.” Đường Tâm nhỏ giọng nói, chậm rãi trượt xuống từ trên đùi “An Hiền”.
“Đường Tâm, con đang làm cái gì?” Đường Phách Vũ da đầu run lên hỏi. Anh cũng không hy vọng con gái tuổi còn nhỏ, đã có ham mê kỳ quái. Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, có nên đưa con gái đến nước ngoài, rời xa mấy tên cán bộ cao cấp này?
“Chỉ là ở tìm bạn chơi thôi!” Cô lấy ra một cái chìa khóa bên trong túi, thận trọng giao cho An Nhàn, trên mặt đều là tươi cười xinh đẹp.“Khi nào rãnh thì tới tìm em nha!” Cô bé nói, xoay người định rời đi.
An Nhàn cầm cái chìa khóa, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể phản ứng. Cô không thể tưởng tượng, cô bé con mới bảy tuổi, vì sao lại có loại cử chỉ này, thế nhưng lại lấy chìa khóa cho một người vừa mới gặp mặt?
“Đây là cái gì?” An Nhàn nuốt một ngụm nước miếng, thật không biết bản thân đã bị người “Coi trọng”.
Đỗ Phong Thần xoay người cầm lấy chìa khóa trong tay cô, trên khuôn mặt ngăm đen, ngũ quan rõ ràng khắc sâu trên mặt đều là nụ cười ái muội, vung vẫy chìa khóa trên không .“Xem ra, tiểu ác ma rất là thích ‘cậu’.”
“Đường Tâm!” Đường Phách Vũ rống giận, vài bước đi nhanh đến, xách con gái có vẻ mặt mờ mịt lên. “Con tốt nhất giải thích hành động này cho rõ.” Anh cảnh cáo nói.
“Trước đó không lâu con cùng mấy chú đi đến tiệm rượu, có vài dì đều làm như vậy, cầm cái chìa khóa cho mấy chú, con hỏi chú Thương, chú ấy nói đó là biểu hiện bạn bè.” Đường Tâm vẻ mặt vô tội.
Đứng ở bên cạnh Thương Trất Phong phát ra tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ, lấy tay đỡ đầu.
“Các cậu đem con gái tôi đến tiệm rượu?” Đường Phách Vũ nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn mấy tên cấp dưới, đột nhiên rất muốn gϊếŧ chết đám bạn đã dạy hư con gái anh.
“Ông chủ, cậu hãy nghe tôi nói, là Đường Tâm kiên trì muốn đi, cậu cũng biết, không ai có thể cự tuyệt con bé……” Thương Trất Phong dần dần lui về phía sau, bắt gặp những người khác tất cả đều cấp tốc đào tẩu, ngay cả Phương Khoản Khoản cũng kéo con gái chạy trối chết, anh luôn luôn tao nhã nho nhã cũng không nhịn được mà mắng mọi người không có đạo nghĩa.
Tất cả mọi người đều biết, một khi Đường Phách Vũ nổi giận, dù là ở rất xa rất xa cũng có thể bị bão quét đến người, cũng chỉ có thể tự nhận là xui xẻo!
Hay