Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Diện Nam Sủng

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tựa vào vách tường lạnh như băng,Lý Tĩnh Dao bởi vì vành tai bị khẽ cắn mà cả người cứng đờ.

Hắn là Lý Tĩnh Dao,không phải là”Tiểu Dao”,hắn sẽ không vì đàn ông vuốt ve mà có phản ứng.

“Thả lỏng một chút,hay là cậu sợ bị người ta nhìn thấy?” Phương Vật Viễn phát hiện phản ứng của hắn, khẽ cười nói.

Lý Tĩnh Dao cắn môi dưới,bất tuân nhìn chằm chằm hắn.

Chính là bởi vì hắn kháng nghị,cho nên Phương Vật Viễn mới có thể đem địa điểm hơi chút chuyển xuống,nhưng cùng là lầu chót,nhưng khác nhau duy nhất chính là địa điểm đổi lại tương đối ít người đến mà thôi.

Nhưng căn bản không có gì khác biệt,nơi này vẩn có thể có người tới,còn có có thể bắt gặp bọn họ.

“Cậu không cảm thấyvậy mới kí©h thí©ɧ sao? Tùy thời có người sẽ phát hiện chúng ta.” Tiếng nói trầm thấp rù rì nhẹ nhàng bên tai hắn, Phương Vật Viễn liếʍ láp cái cổ duyên dáng,thưởng thức da thịt của hắn.

Lý Tĩnh Dao nhắm mắt lại,chỉ có thể nắm chặc quả đấm, bắt buộc mình đừng đẩy ra hắn.

“Không muốn

phản ứng sao?” Cảm giác được hắn không nói gì chống cự mình, Phương Vật Viễn ngược lại càng cảm thấy thật thú vị.

Hắn cũng là muốn nhìn một chút,đợi lát nữa là ai khuất phục trước:

Phương Vật Viễn cởi dây nịt ngang hông của hắn,tay đã thăm dò vào trong quần,chính xác không có lầm tìm được phân thân Lý Tĩnh Dao không có phản ứng

.

Ngón tay thuần thục hoạt động lên xuống,hắn biết rõ làm sao kí©h thí©ɧ, làm sao người đó đạt được kɧoáı ©ảʍ lớn nhất.

“Cởi nút áo của cậu.” Phương Vật Viễn ra lệnh

nói.

Thanh âm của hắn để Lý Tĩnh Dao rốt cục mở mắt,hắn nhìn chằm chằm Phương Vật Viễn,tay chậm rãi

cởi nút áo.

Phương Vật Viễn đột nhiên lấy mắt kiếng cản trở trên mặt hắn,thả vào trong túi áo mình.

“Cái này,tôi tạm thời bảo quản.”

Không có mắt kính che dấu, Lý Tĩnh Dao con ngươi thâm thúy phản xạ ngọn lửa, lại càng không có chút nào giữ lại

hiện ra ở trước mặt hắn.

Lý Tĩnh Dao giận giữ,để cho Phương Vật Viễn ngược lại cười càng thêm vui vẻ,hắn sẽ chán con mồi không phản kháng,mà không thể nghi ngờ, Lý Tĩnh Dao đúng là đối tượng tốt khi đi săn.

Lý Tĩnh Dao

áo rốt cục cởi nút áo cuối cùng mở rộng ra. Trên da thịt trắng nõn không tỳ vết

lộ ra trái cây phấn hồng mê người,con ngươi đen của Phương Vật Viễn bởi vì nổi lên du͙© vọиɠ mà trở nên thêm sâu đậm.

Hắn chợt

cúi người chiếm lấy một viên phấn hồng động lòng người,rõ ràng

cảm giác được thân thể Lý Tĩnh Dao run lên một cái.

Khi hắn nhẹ nhàng cắn đầu nhũ trong miệng trở nên gắng gượng,bàn tay Phương Vật Viễn vuốt ve hạ thân Lý Tĩnh Dao thủy chung không có ngừng lại.

Ngón tay bám chặt chặt vách tường,mặt vách đá sỏi thô làm đầu ngón tay Lý Tĩnh Dao

đau nhói, lý trí của hắn rõ ràng

biết,hắn không nên phản ứng đối với

một người đàn ông vuốt ve, nhưng theo Phương Vật Viễn từng cử động,”Tiểu Dao”

thuộc về ban đêm từ từ

hồi phục.

Thân thể “Tiểu Dao” quen bị đàn ông vuốt ve,thậm chí có thể từ đó đạt được kɧoáı ©ảʍ,nhưng đồng dạng thân thể là Lý Tĩnh Dao

—— vẫn như trước,bởi vì đàn ông

chạm vào mà có phản ứng.

Phương Vật Viễn vén lên cảm giác,ý thức của hắn dần dần mơ hồ,cũng mơ nhạt đường ranh giới hắn cố ý phân chia Lý Tĩnh Dao và”Tiểu Dao”

.

“Ô......” Cắn môi, Lý Tĩnh Dao đã sắp không cách nào khắc chế rêи ɾỉ sắp ra khỏi miệng.

Lý Tĩnh Dao không thể tự khống chế ngẩng đầu lên,hắn muốn kháng cự phản ứng bản năng,nhưng cơ hồ bị một luồng kɧoáı ©ảʍ bao phủ thân thể.

Ngón tay đang xoa không biết khi nào bị khoang miệng ấm áp thay thế,ấm áp mềm mại hoàn toàn nuốt sống phân thân hắn, đi theo chính là làm người ta hoa mắt liếʍ láp mυ"ŧ hôn lên nó.

Mãnh liệt kí©h thí©ɧ, để cho Lý Tĩnh Dao lần nữa không thể ức chế,tiếng than nhẹ khàn khàn mê người

thoát ra trong miệng của hắn, một lần lại một lần khuất phục ở Phương Vật Viễn

vuốt ve.

“A!”

Thân thể một trận kịch liệt co giật,Lý Tĩnh Dao nhìn trong miệng người kia phun ra chất lỏng màu trắng.

Cấp tốc thở hổn hển,Lý Tĩnh Dao trong đầu trống rỗng,hắn đột nhiên không cách nào hiểu,hắn bây giờ là Lý Tĩnh Dao hay là “Tiểu Dao” ban đêm?

Phương Vật Viễn lấy ngón tay lây dính

dịch của Lý Tĩnh Dao,không chút trì trệ

trượt vào hậu đình Lý Tĩnh Dao,hắn ngửa đầu nhìn Lý Tĩnh Dao gương mặt đỏ hồng, vui vẻ nhìn con ngươi trong suốt bị lây ***.

Sau khi xác định thân thể Lý Tĩnh Dao

có thể thừa nhận hắn tiến vào,Phương Vật Viễn rút ra ngón tay,rút đi trói buộc nửa người dưới của hắn,cởi nút áo của mình.

Ý thức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục,Lý Tĩnh Dao nhìn đến động tác sau của Phương Vật Viễn thân thể cứng đờ,đột nhiên có loại vọng động muốn chạy trốn

.

Trong lòng mơ hồ có loại cảm giác,nếu thật có quan hệ với Phương Vật Viễn,vậy có một thứ gì đó trong hắn,không bao giờ … phục hồi như cũ.

Giống như nhận thấy được hắn lùi bước,Phương Vật Diễn nở nụ cười vô tình.

“Cậu cho rằng,cậu bây giờ còn có thể hối hận sao?”

“Anh——”

Lời của Lý Tĩnh Dao biến mất khiPhương Vật Viễn động tác kịch liệt,hắn nâng lên chân Lý Tĩnh Dao,đem nóng bỏng của mình để trước cửa vào mở rộng mãnh liệt

động thân,hắn đã xem mình hoàn toàn đi vào trong cơ thể chặc trất Lý Tĩnh Dao.

“Ô ——” Lý Tĩnh Dao thở hào hển,khó có thể tin chính là bởi vì động tác thô bạo mà sinh ra loại

kɧoáı ©ảʍ hoa mắt.

“Thân thể của cậu,quả nhiên là vô cùng quen đàn ông, không phải sao?Thân thể cậu cũng có cảm giác,đúng không?” Phương Vật Viễn cười chăm chú nhìn hắn, tàn nhẫn đâm vào tự ái y.

“Không phải là...... Như vậy!” Lý Tĩnh Dao lắc đầu, đây không phải là hắn, không phải là ——

“Phải hay không phải sẽ do thân thể của cậu trả lời.”

Phương Vật Viễn cúi đầu nói nhỏ bên tai hắn,thẳng tắp chui vào trong đầu tiếng nói lẩm bẩm ấy như làm tê dại lý trí hắn.

Theo lời

Phương Vật Viễn,Phương Vật Viễn thối lui khỏi cơ thể hắn,lần nữa hung hăng

đâm vào trong người hắn, lặp lại nhiều lần kéo ra đưa vào,một lần so với một lần kịch liệt

vận động dồn ép du͙© vọиɠ của Lý Tĩnh Dao.

“A......” Bật ra trong miệng là rêи ɾỉ, mà không phải là đau khổ thở dốc, mỗi một lần thân thể và thân thể

chạm vào nhau lý trí dần dần giảm đi.

Trong mơ hồ, Lý Tĩnh Dao nghe được thanh âm cửa thông tầng cao nhất bị đẩy ra,sau đó vang lên giọng một nam sinh.

“Ơ,anh có nghe được thanh âm gì không?”

Lý Tĩnh Dao ngừng lại hô hấp, biết có những người khác lên tầng cao nhất,nếu phát ra những tiếng vang khác bọn họ rất có thể bị phát hiện.

Nhưng Phương Vật Viễn không dừng lại động tác,ngược lại giống như cảm thấy sợ hãi của hắn rất thú vị,khóe miệng nhướng lên.

Cảm giác Phương Vật Viễn mỗi một lần xâm nhập thối lui khỏi,phân thân của hắn ma sát tạo thành kɧoáı ©ảʍ, Lý Tĩnh Dao chỉ có thể dùng sức cắn môi dưới, không để cho mình phát ra bất kỳ thanh âm nào.

“Nơi này có người,cậu tạm thời dừng lại! Nhanh nhặt về bao thuốc kia tránh có người thấy.”

“Ơ! Quái,ta rõ ràng nghe được có người......”

Không bao lâu sâu,hai người kia rời đi,cửa tầng cao nhất

bị người đóng lại.

“Cắn đến chảy máu,không muốn bị người phát hiện vậy sao?” Phương Vật Viễn như vô hạn thương tiếc hỏi, duỗi ra ngón tay,đẩy ra đôi môi Lý Tĩnh Dao cắn chặc, trên đầu ngón tay lây dính vết máu của Lý Tĩnh Dao

.

“Anh…anh …này!” Lý Tĩnh Dao tức giận

trừng mắt nhìn hắn, không thể tin được người này thế nhưng không sợ bị người phát hiện.

Phương Vật Viễn thu tay về,mê muội nhìn giọt máu đỏ tươi trên đầu ngón tay,sau đó chậm rãi đưa lưỡi liếʍ đi. Một vị mặn đặc biệt

của máu thấm vào đầu lưỡi.

Lý Tĩnh Dao kinh ngạc nhìn cử động của hắn,một luồng lạnh lẻo không biết từ đây chui lên tim hắn, hắn bắt đầu hối hận,hối hận không nên đồng ý cuộc giao dịch này, hối hận để cho người điên cuồng trước mắt ôm hắn.

Nhưng tiếp theo trong nháy mắt,Phương Vật Viễn đột nhiên bắt đầu động tác,không chút lưu tình đâm vào, như là cuồng phong bạo vũ cuốn lấy hắn,cũng cuốn lấy tất cả ý thức hắn.

Trừ biết thân thể nóng bỏng Phương Vật Viễn kích cuồng kéo ra đưa vào,hắn cái gì cũng không có thể suy

nghĩ.

Cảm giác được nhiệt dịch nóng bỏng Phương Vật Viễn bắn ra trong cơ thể hắn,Lý Tĩnh Dao cũng cùng trong nháy mắt đạt tới cao trào.

“Đến bây giờ,cậu còn muốn phủ nhận thân thể của cậu đối với bất kỳ một người đàn ông nào sinh ra phản ứng?”

Phương Vật Viễn khinh miệt

cười,rút ra khỏi cơ thể hắn,cũng buông Lý Tĩnh Dao ra.

Mất đi Phương Vật Viễn chống đở, cả người Lý Tĩnh Dao mềm nhũn

không còn chút sức lực nào dựa vách tường trượt xuống mặt đất.

Lý Tĩnh Dao ngơ ngác nhìn Phương Vật Viễn lau đi dấu vết hoan ái trên người hắn lưu lại,rất nhanh,Phương Vật Viễn sửa soạn tốt chính mình, hắn cúi đầu nhìn quần áo xốc xếch của Lý Tĩnh Dao cười cười.

“Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, Lý Tĩnh Dao.”

Nói xong,hắn đem mắt kiếng đặt trong túi áo ném trả lại cho Lý Tĩnh Dao ngồi đối diện trên mặt đất,không quay đầu lại

rời đi.

Dịch nóng của Phương Vật Viễn

chậm rãi

chảy ra trong cơ thể hắn,trong nháy mắt Lý Tĩnh Dao chưa từng có một khắc cảm giác mình ti tiện bẩn thỉu như vậy.

Bán mình là chính bản thân hắn lựa chọn,mà hắn cũng chưa từng có hối hận quyết định đó,nhưng đối với

Lý Tĩnh Dao mà nói,bán đứng thân thể, bị đàn ông ôm, thủy chung là “Tiểu Dao” ban đêm, sẽ chủ động hấp dẫn đàn ông,bị đàn ông vuốt ve thở dốc “Tiểu Dao”,mà không phải là hắn, Lý Tĩnh Dao chỉ là một học sinh trung học đệ nhị cấp bình thường.

Bởi vì chỉ có

vậy,hắn mới có thể thuyết phục mình tiếp tục cuộc sống như thế,tiếp tục sắm vai hai người ban ngày và đêm tối hoàn toàn bất đồng

.

Song, nhưng Phương Vật Viễn ôm hắn,không phải là”Tiểu Dao”,chính là hắn. Mà tựa như Phương Vật Viễn khinh miệt hắn,hắn vẫn có phản ứng ——thân thể bẩn thỉu quen bị đàn ông vuốt ve

.

Phương Vật Viễn phá lời nói dối hắn dùng để gạt mình,cũng phá hủy liễu tự ái của hắn, nhớ lại hơn một năm nay tất cả thuộc về Lý Tĩnh Dao

ban ngày,trong lòng hắn từ từ vỡ vụn.

Lý Tĩnh Dao cả người đột nhiên kịch liệt run rẩy lên,hắn không biết mình còn có thể thuyết phục mình đến lúc nào, thuyết phục “Tiểu Dao” không phải là hắn.

Lấy quần áo trong túi trên cao,rớt xuống trước mặt hắn,nụ cười hôm nay của Kỷ Phong vẫn rực rỡ,thuần khiết chói lọi phát sáng.

Nhưng hắn làm sao cũng không cảm giác được ấm áp,rõ ràng là nụ cười gần trong gang tấc,nhưng cảm thấy khoảng cách thật xa, thật xa, như thế nào cũng đuổi không kịp,sờ không tới.

“Tiểu Phong ——”

Lý Tĩnh Dao nhẹ lẩm bẩm tên Kỷ Phong,trong lòng đau đến sắp không cách nào hô hấp,nhưng trong mắt ngay cả một giọt nước mắt cũng chảy

không ra.

Nước mắt của hắn ngay từ lúc một năm trước,bị người đàn ông đầu tiên ôm đã chảy hết.

Mở mắt ra Lý Tĩnh Dao ngồi dậy,ngoài cửa sổ xuyên qua ánh sáng còn sót lại,chiếu cả phòng vàng rực.

Ngủ quên đến xế chiều.

Lý Tĩnh Dao nhìn chăn giường màu trắng,cả phòng y tế

im ắng,ngay cả thầy y tế cũng không hiểu đi đâu rồi.

Buổi trưa trở lại phòng học,hắn bữa trưa chỉ ăn vài miếng,Kỷ Phong bởi vì lo lắng rồi cùng Qúy Phong hai người liên hợp lại bắt buộc hắn đến phòng y tế nghỉ ngơi.

Có lẽ là bởi vì sắc mặt hắn quá mức tái nhợt sao,mặc dù không phải ngã bệnh, nhưng thầy y tế để cho hắn ở lại phòng chăm sóc sức khỏe nghỉ ngơi.

Hiện tại đến thời gian tan lớp,qua không lâu nữa,buổi tối hắn chán ghét nhất sẽ tới.

Mặc dù trong lòng dù không muốn thế nào,Lý Tĩnh Dao biết, hắn không thể vĩnh viễn ở phòng y tế không rời đi.

Đang vén lên chăn giường chuẩn bị đi xuống,cửa phòng y tế được mở ra.

“Tĩnh Dao, có cảm thấy khá hơn chút nào không?” Người mở cửa là Kỷ Phong, hắn nhìn đến Lý Tĩnh Dao đã đứng dậy, sau lộ ra nụ cười.

Lý Tĩnh Dao miễn cưỡng

đáp lại Kỷ Phong một nụ cười.”Tớ không sao,cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.”

“Sắc mặt cậu không

tốt lắm, buổi tối hay là xin

nghỉ đừng đi làm.” Kỷ Phong đi tới bên giường, phát giác trên mặt Lý Tĩnh Dao không có chút máu,nhíu lại lông mày nói.

“Tớ biết.” Lý Tĩnh Dao trong miệng đáp lời.

Kỷ Phong và Qúy Phong đều biết hắn buổi tối có đi làm,nhưng bọn họ không biết,hắn đang làm công việc gì.

Kỷ Phong như nghĩ đến chuyện gì,mở túi sách, lấy ra một quyển bút ký.”Đây là tập của A Phong,cậu xế chiều không có lên khóa,cho cậu mượn đấy.”

“Cậu sao chép xong chưa?” Nhận lấy quyển vỡ,Lý Tĩnh Dao hỏi.

Bởi vì Kỷ Phong chỉ cần đi học không tới mười lăm phút sẽ ngủ,cho nên vở của Qúy Phong là bảo điển Kỷ Phong dựa vào cứu mạng.

“Cậu yên tâm đi, tớ đã chép xong.” Kỷ Phong cười nói.

“Đúng rồi, A Phong đâu?” Hai người bọn họ luôn cùng nhau về nhà,Qúy Phong không nên bỏ lại một mình Kỷ Phong mới đúng.

“Nghe nói có một học muội tìm hắn tỏ tình.” Kỷ Phong đáp,bởi vì … chuyện này thường xảy ra, cho nên hắn cũng quen.”Tớ đã để lại tờ giấy bảo hắn đến đây tìm ta.”

Từ khi biết đến nay,bọn họ đều cùng đi cùng về,cho nên Kỷ Phong chưa từng nghĩ tới Qúy Phong bỏ lại hắn,có thể chút nữa Qúy Phong sẽ tìm được hắn.

“Đúng rồi, đợi lát nữa bảo A Phong đưa cậu trở về.”

“Không cần,tớ nói rồi tớ không sao.” Lý Tĩnh Dao cười lắc đầu cự tuyệt,nói giỡn: “Huống chi cậu là dân mù đường ngay cả xe buýt cũng không biết,nếu để cho một mình cậu trở về,tớ và A Phong nhất định lo lắng hơn. Cho nên hay là thôi đi.”

“Tĩnh Dao!” Kỷ Phong

đỏ mặt lên nhưng không thể phản bác,bởi vì Lý Tĩnh Dao nói là sự thật.

Cửa vào lúc này bị mở ra. Tiến vào người quả nhiên là Qúy Phong.

“Không có chuyện gì chứ?” Qúy Phong hỏi Lý Tĩnh Dao.

“Ngủ đến trưa, dĩ nhiên không có chuyện gì.” Lý Tĩnh Dao vừa nói vừa xuống giường mặc xong giầy.”Cám ơn sự quan tâm của các người,tớ đi trước.Hai người cũng mau trở về đi.”

“Tiểu Phong, đi thôi.”

Kỷ Phong đáp một tiếng,đi về phía Qúy Phong,trước khi đi vẫn không quên lần nữa quay đầu lại dặn dò.”Nhớ sau về nhà phải nghỉ ngơi liền.”

“Dạ,được rồi ” Lý Tĩnh Dao cười đáp.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi,nụ cười trên mặt Lý Tĩnh Dao từ từ thu lại,hắn thở dài một hơi.

Mặc dù hai người bọn họ thủy chung cho lẫn nhau chẳng qua là bạn bè, nhưng Lý Tĩnh Dao so với hai người bọn họ đã sớm nhận thấy,tình cảm của bọn hắn đã không chỉ … còn tinh khiết.

Qúy Phong không có nhận thấy được,bất kể quen bao nhiêu con gái,hắn thủy chung cùng Kỷ Phong cùng đến cùng về, thủy chung đem nhu cầu Kỷ Phong đặt ở vị

trí thứ nhất.

Kỷ Phong lệ thuộc vào và tín nhiệm Qúy Phong, từ hành động có thể cảm giác được,đó đã sớm vượt phạm vi tình cảm bạn thân.

Sớm muộn sẽ có một ngày,bọn họ phát hiện,phát hiện tình cảm lẫn nhau

.

Song,nếu thật có một ngày như vậy,đến lúc đó hắn phải nên làm sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »