Trong đêm khuya tối tâm, ngoài trời vẫn còn mưa như trút nước tiếng hổn hển của người đàn ông và cả tiếng rêи ɾỉ mỵ hoặc của người phụ nữ vang khắp phòng một hỗn chiến đã diễn ra vô cùng ác liệt
Từng chiếc quần cái áo còn nằm đầy trên đất kèm theo cả tiếng điện thoại reo không ngừng nghỉ
Hai mươi cuộc gọi nhỡ từ phía Chính Thành và hai mươi lăm cuộc gọi nhỡ từ phía Duy Nam cuối cùng là mười cuộc gọi nhỡ từ Thiên Duật vậy mà người nào đó vẫn cứ mặc kệ đắm chìm trong khoái lạc chẳng còn lối thoát
" Tần Lập... đã ba lần rồi nghỉ đi... á... Tần Lập "
Giọng nói nũng nịu cầu xin tha của người con gái vậy mà lọt vào tai người kia lại như tiếng cổ vũ dụ hoặc
" Bên dưới tham như vậy thì làm sao nghỉ được ? Hửm "
Cả người Diệp Mộng nhũng ra nước chẳng còn sức phản kháng bị anh ôm lên như búp bê tự thân điều chỉnh
Rẹt...
Tiếng xé bao đánh tan không gian đổi lấy một cuộc chơi kí©ɧ ŧìиɧ mới. Sau khi đã đeo xong anh cho người con gái ngồi lên mình để cô từ trên ngồi xuống cái tư thế ấy làm anh dễ dàng đi sâu vào bên trong hơn khai phá mọi thứ
Người con gái bị ép buộc toàn thân run rẩy bị người đó ép hạ mông, khi *** *** chạm vào vách thịt non mềm cô đã đoán chắc bản thân chẳng sống được rồi tay ôm chặt lấy cổ anh khóc nất
" Tần Lập anh là đồ đại sắc lang... anh không có tín người... hu hu hu... "
Tần Lập ôm lấy cô gục đầu vào hõm cổ cô hít lấy mùi hương dịu nhẹ, đến cả mồ hôi cũng thơm cũng làm anh mê đắm
" Ừm anh là đại sắc lang, đại sắc lang nên đi chung với tiểu hồ ly "
Cánh tay to khỏe rắn chắc của anh ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ mảnh mai của cô một lần ép cô hạ thân vào trong hết tất cả
Quá bất người Diệp Mộng ngữa đầu ra phía sau toàn thân run rẩy mắt nhìn lên trần nhà đến cả nói cũng chẳng thể nào nói được
Hiệp mới lại bắt đầu bằng cái tư thế mà Diệp Mộng ghét nhất, càu lên vai anh vài đường đỏ rươm rướm máu, cắn lên vai anh thêm vài dấu răn cuối cùng là gục vào người anh vừa khóc vừa rêи ɾỉ
" Vương bát đản... đại sắc lang... đừng nữa mà... á... hu hu hu "
Có lẽ do cô quá non nớt không thể chịu đựng cái thứ to lớn của anh càng chẳng thể nào đuổi kịp cái thể lực này. Có chết cô cũng không ngờ câu nói uống bia cùng của anh điều có mục đích cả
Từng cú thúc mạnh mẽ lại cao trào kéo cô xuống đầm lầy của sự sung sướиɠ chẳng thể nào thoát ra được. Kɧoáı ©ảʍ mà anh mang lại vừa quá lạ lẫm vừa quá mãnh liệt kéo cái người còn lý trí như cô xuống hồ cùng
" Ngoan nào Mộng Mộng, nếu em không ngoan thì cả ngày mai em chẳng thể xuống giường đâu "
Dụ dỗ hay đe dọa ? Diệp Mộng như chú thỏ trắng bị anh ăn sạch sẽ đến chẳng còn chân tơ kẻ tóc lại bị câu cảnh cáo của anh làm cho nổi hết cả da gà bên dưới vô thức siết chặt
Anh cắn răng hay tay ôm trọn hai quả đào ép cô phải lên xuống, đường dây điện nổi từ khớp đốt ngón tay chạy dọc lên đến hết cánh tay cơ bắp cuồn cuộn cứng như đá ép mình phải nhịn
Tần Lập quay sang nhìn vào từng lớp mồ hôi trên người chảy dọc xuống từ cơ thể cô lại nhớ đến lúc cô ở trên xe giọt mưa từ tóc chảy xuống thấm lên cái áo của cô, anh nuốt nước bọt hai con ngươi đen tuyền lại trầm thêm bên dưới lại lớn thêm một vòng
Diệp Mộng cảm nhận được tính nguy hiểm của vụ việc đánh mạnh vào người anh
" Ưʍ... đồ khốn sao anh lại lớn lên thêm hả... á... đừng cấm chỗ đó... ưm hức ... sâu... sâu quá... a.... "
Câu mắng chửi của cô bị chính những cú thút của anh làm nghẹn lại ở cổ chẳng nói thêm dù chỉ một lời nào nữa rỉ rỉ bên tai anh
" Đừng nữa mà... ưʍ...em không chịu nỗi nữa... "
Anh hôn lên dái tay cô dịu dàng nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng lên vì cơn loạn tình chịu không được mà mổ nhẹ lên môi nhỏ của cô, càng nhìn càng thấy Diệp Mộng rất quyến rũ chỉ muốn làm, làm tiếp, làm mãi thôi
" Ừm... ngoan một chút sẽ xong ngay thôi"
Người ta ngoan mà... đâu có náo loạn đâu... vậy mà cứ bị hành đến lên bờ xuống ruộng là sao...Tần Lập ngay mai anh chắc chắn sẽ chết với tôi !!!
Cuối cùng thì cũng kết thúc khi hai hợp bαo ©αo sυ chẳng còn một cái nào hết vậy mà tên đó lại định mua thêm cũng may cô cản kịp nếu không thì chắc chắn trên bảng tin ngày mai có thông báo một cô gái trẻ hai mươi chín tuổi chết vì làʍ t̠ìиɦ
Cô ngâm mình vào bồn tắm, làn nước ấm dịu êm bao quanh lấy cơn thể cô giờ đến cả nhấc tay cô còn không nhấc nỗi nữa mặc kệ anh muốn làm gì thì làm
Cuối cùng thì lại thϊếp đi lúc nào chẳng hay
Tần Lập lau mình cho cô ôm cô lên giường bọc cô vào lớp chăn bông dày mà ấm áp còn bản thân bước ra dọn dẹp bãi chiến trường
Sau khi đã dọn dẹp ổn thỏa anh cầm điện thoại lên mới để ý có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ phía nhiều người chứ chẳng riêng gì đám bạn thân bỗng anh nhớ đến ngày định kì đi chơi của tổ chắc họ đang tìm anh để bàn bạc
Trước đây chẳng có chuyến đi nào làm anh hứng thú cả nhưng giờ thì có rồi. Nhếch môi cười thích thú quay lại phòng ôm cô vào lòng thỏa mãn mà ngủ say
Đêm nay cô lại mơ một giấc mơ, một giấc mơ vô cùng kì lạ. Dưới góc cây to lớn kia Tần Lập đang đứng đó nắm tay hay đứa trẻ nở nụ cười tươi
" Vợ ơi "
Dang tay chào đón cô, ôm chặt cô vào lòng
Thật hạnh phúc...