Phim kết thúc vậy mà cô vẫn còn trong cảm xúc, mắt sưng phù lên, hai bên má còn động hai đường nước mắt
" Phim này quả nhiên hay nhất năm mà... hic... thật chẳng uổng công thức khuya "
Cô đã mở lời vậy mà người bên cạnh lại chẳng nói nữa câu đáp trả, lúc nãy thì tích cực sao giờ thì im lặng vậy trời
Cô quay lại muốn xem anh đang làm gì nào ngờ gương mặt anh phóng đại lên gáy cũng bị giữ chặt chẳng thể nào thoát cứ thế đôi môi xinh đẹp lại bị tên khốn đó chiếm lấy
Diệp Mộng chẳng ngờ anh lại tấn công bất ngờ như vậy, bây giờ cô mới nhận ra qua lớp kính lại là đôi mắt nóng rực như một con sói đói bị nhiễm bởi sắc dục
Người cô bị đẩy nằm xuống ghế sofa hàm răng bị anh cậy mở, Diệp Mộng như một tên lính nhỏ đang run rẩy trên chiến trường cố giữ thành hay tay chống lên ngực Tần Lập cố đẩy anh ta ra, tay anh còn lại lần mò vào trong áo bàn tay lạnh chạm vào làn da mịm màng làm cô giật mình bất cẩn muốn la lên lại tạo cơ hội cho người kia tấn công
Chiếc lưỡi mềm lại bị anh không ngừng chọc phá hết quấn lấy rồi lại mυ"ŧ lấy không chừa đường lui nào như thể muốn nuốt hết vị ngọt tham lam chiếm đoạt
Tần Lập anh điên rồi !
Chân cô muốn đá cho anh tỉnh táo lại nào ngờ lại bị chân anh kẹp chặt chẳng thể nào nhút nhích bất lực chịu trận nằm dưới thân anh
Cho hôn đấy, đã rồi thì cút khỏi người bà
Mùi bia cùng với khúc nhạc du dương ở kết phim tạo nên một bầu không khí kì lạ vô cùng ám muội, cô chìm vào trong cơn mê loạn hăng say đón nhận nụ hôn của anh
Tay cô vô thức vòng qua cổ anh chạm qua từng kẽ tóc mềm mượt chìm vào hố sâu của kɧoáı ©ảʍ mà không thể thoát ra cũng may tiếng chuông điện thoại vang lên đánh cho cô tỉnh táo lại
" Ưʍ.... "
Cô uống éo thân người cố thoáng ra khỏi tay anh chỉ là anh quá mạnh cô chẳng tài nào thoát được cho đến khi cô chẳng còn chút dưỡng khí nào anh mới buông ra
Diệp Mộng thở hỗn hển tay chống lên ngực anh vẫn còn đang mơ màng không dám tin họ vừa mới hôn nhau
Tần Lập cũng chẳng khác gì cô lấy lại nhịp thở của mình đưa tay lấy điện thoại từ trong túi chỉ sau hai giây lại ném có lên bàn mặc kệ cái âm thanh kêu réo thúc giục mà hôn lên môi cô thêm một lần nữa, lần này lại rất dịu dàng cũng không hề sâu như mới đầu những vẫn đủ khiến cho người kia chân tay bủn rủn, môi thôi còn chưa đủ anh chuyển sang lên má, lên vành tai nhạy cảm
" Diệp Mộng... đêm qua tôi đã muốn làm vậy với em rồi "
Cô không dám tin anh lại nói như vậy, thì ra cái cảm giác nghẹt thở đêm qua là do anh hôn cô, cái cơn đau ấy là do tên này gây ra !
" Tần Lập anh xuống trước đi đã... á... Tần Lập chúng ta đã chia tay rồi "
Tần Lập thật chẳng muốn nghe cái từ " chia tay " đó càng ghét hơn cái từ " bạn trai cũ " anh không muốn chia tay nhưng vì hoàn cảnh ép anh phải chia tay, anh không muốn cô cực khổ vì anh, anh muốn cô sống thật hạnh phúc chẳng cần phải lo nghĩ chỉ cần ở bên cạnh anh thôi nhưng thật đáng tiếc chính cô lại vì không thể yêu xa mà nói lời chia tay trước
" Em nói với tôi là bản thân không thích yêu xa, em nói bản thân đã rung động với người khác... nhưng còn giờ ? Tôi đã ở đây, em cũng không có bạn trai. Tiếp nhận tôi một lần nữa được không ? "
Hả ! Anh ấy... còn tình cảm với mình ? Nhưng rõ ràng chẳng có biểu hiện gì mà... là lúc nào ? Hay là mới đêm qua ?
Anh luồng tay vào áo đẩy áσ ɭóŧ lên trên cảm nhận sự mềm mịn từ da thịt và sự đàn hồi của cặp ngực mang lại
Xoa bóp thôi cũng chưa đủ đối với loại người có ham muốn cao như Tần Lập anh ấy còn muốn hơn nữa, anh cởi mắt kính ném lên bàn cúi xuống mà mổ lên đôi môi sưng tấy của cô tiếp đến là cần cổ trắng ngần rồi dời xuống xương quai xanh quyến rũ, mỗi một nơi anh đi qua đều để lại ấn kí, ấn kí của riêng anh
Diệp Mộng tôi sẽ giữ em thật chặt mãi mãi không buông tay
Người ở phía dưới chịu đựng cảm giác vừa quen vừa lạ lẫm này người uốn éo như không xương đôi mắt khép hờ ngập nước, hơi thở ngắt quãng nóng bỏng ngón tay nắm chặt lấy gối, hàm răng trắng sáng thì cắn môi cố kìm nén cơn rêи ɾỉ
Bàn tay thô to luồng xuống chiếc quần hoa chạm vào phần riêng tư của cô gái mà vυ"t ve
Bị kí©h thí©ɧ đến cực hạn, cô hét lên cơ thể run rẩy sau bao năm không đυ.ng chạm giờ đây lại nhạy cảm như gái đôi mươi non nớt đang lần đầu ăn trái cấm
" Tần... Lập... á... "
Hai ngón tay đi vào hang động ấm ướt hàng ngàn cái miệng ngậm lấy ngón tay hút chặt đến mức khi di duyển cũng rất khó khăn
" Em chưa thủ *** bao giờ sao ? "
Bị hỏi một câu vô cùng tế nhị và xấu hổ cô nào muốn trả lời. Đương nhiên là không rồi. Sau khi chia tay liền bỏ nhà ra đi bận rộn với đóng hoa và cả việc bị ông bà quấy rối làm cô hoàn toàn muốn phát điên còn tâm trạng đâu làm ba cái chuyện này
" Anh im đi "
Tần Lập như đã biết một bí mật rất đắt giá nở nụ cười thật tươi một lần nữa hôn lên môi cô. Từng ngón tay chạm lên da thiệt mịm màn vén áo cô lên để lộ cặp núi căng tròn và viên ngọc hồng đẹp đẽ
Bị kí©h thí©ɧ thị giác anh cúi xuống ngậm lấy viên hồng ngọc kia như một đứa trẻ đòi hỏi sữa ngọt từ mẹ không ngừng cắи ʍút̼
Bên dưới ngón tay ngừng ra vào theo nhịp điệu không ngừng chọc ngoáy bên trong, phía trên thì lại hôn hít vυ"t ve, chỗ nào cũng bị kí©h thí©ɧ
" Ưʍ... Tần Lập.... tôi sắp ra rồi.... á... Tần Lập... "
Hai ngón tay ra vào với tốc độ nhanh nhất có thể ép cô phải ra đợt thủy triều đầu tiên, đầu ngón lại không ngừng chạm vào điểm G nhạy cảm của cô nhạy cảm lại kí©h thí©ɧ đến mức cô không có cách nào để khống chế được cứ thế mà tuông trào
Anh rút ngón tay ra nhìn vào chất dịch nhầy bám dính trên tay anh lại chịu không được nữa mà liếʍ chúng, khoảng khắc ấy anh quyến rũ vô cùng như hồ ly tinh thật thụ
" Đừng... bẩn "
Cô nhìn một màn này mà xấu hổ lại không thể rời mắt, cả người bủn rủn tay chân nằm bép xuống ghế sofa, chỉ mới có màn dạo đầu thôi mà cô đã bị cho đên đến đỉnh thế này, vừa nghĩ lại nhìn xuống đũng quần nhô lên kia, nuốt nước bọt, cả người run rẩy
Phút chóc hai chân cô bị mở rộng ra cái quần bị anh kéo tụt dưới chân nào ngờ lại rớt xuống đất, tay anh banh chân cô ra nhìn vào nơi mẫn cảm đẹp đẽ của cô
" Không bẩn "
Khi câu ấy vừa kết thúc anh hôn lên tiểu nguyệt đang e ấp **** *** làm cơ thể cô một lần nữa lên cao trào. Diệp Mộng chỉ có thể nằm dưới chân vẫy đạp khóc không thành tiếng
Ngứa. Khó chịu quá. Mình muốn...
" Đại sắc lang á.... đừng liếʍ... hic... đừng liếʍ mà... "
Dù thế anh chẳng buông cô ra chìm đắm vào nó mãi mãi chẳng có lối thoát