Chương 2
CHƯƠNG 2: SỐNG CHUNG
Nhà chúng ta???
Sếp tổng đại nhân không nói “Nhà tôi”, cũng không nói “Nhà em”, mà anh nói “Nhà chúng ta”! Điều đó khiến Đỗ Lôi Ty bỗng thấy luống cuống không quen.
Lúc đó sếp tổng đại nhân đã ra khỏi xe, đứng bên ngoài, nhìn cô từ trên cao xuống.
Cả cửa xe cũng không thèm mở hộ! Đúng là không ga-lăng tí nào!
Đỗ Lôi Ty nghĩ thế, hậm hực bước ra khỏi chiếc xe sang trọng, sau đó đóng sầm cửa lại.
Liêm Tuấn nhìn cô, không nói gì.
Lúc ấy tư tưởng tiểu thị dân điển hình của Đỗ Lôi Ty đã bùng nổ.
Cô nghĩ: Cô và sếp tổng quen nhau đến giờ đều là anh xỏ mũi cô kéo đi, bỗng dưng có cơ hội đập cửa xe của anh, Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy hình tượng của mình trở nên to lớn hơn, cứ thấy bản thân không còn là người bị áp bức nữa.
Tâm lý có sự thay đổi, bước đi cũng có thể ưỡn ngực thẳng lưng, nghênh ngang kiêu hãnh.
Cứ mũi hếch lên trời theo sếp tổng vào nhà, lơ đãng một cái, ngã nhào xuống đất.
Đỗ Lôi Ty bò rạp dưới đất như một con rùa, quay đầu nhìn lại, cô choáng váng!
Ở cửa lại có một bậc thềm cao bằng lòng bàn tay, chẳng trách người ta bảo khó vào nhà giàu, thì ra là vì bậc cửa quá cao! Đỗ Lôi Ty xem như đã đích thân trải nghiệm.
Lại nhìn sếp tổng, anh đang đứng gần đó nhìn cô, đôi mắt lóe lên tia vui sướиɠ trên nỗi đau kẻ khác.
Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy sếp tổng nhất định là cố ý không báo cô biết có bậc cửa, ai bảo lúc nãy cô sập cửa xe của anh lại? Cho cô ngã một lần đã được coi là rất từ bi rồi.
Nhà tư bản đúng là không bao giờ để mình thua thiệt.
Sau khi hiểu ra đạo lý ấy, Đỗ Lôi Ty quyết định sau này cứ nên khiêm tốn trước mặt sếp tổng, giai cấp công nông giành được thắng lợi không do thực lực, mà là do sức chiến đấu kiên trì bền bỉ.
Theo sếp tổng vào sào huyệt của anh, linh hồn bé nhỏ của Đỗ Lôi Ty lập tức chấn động bởi nội thất trang trí siêu hào nhoáng trong ngôi biệt thự.
Xem bức tranh kìa, không hiểu gì cả! Tranh vẽ mà không hiểu thì nhất định rất đáng giá, Đỗ Lôi Ty nghĩ thế. Lại nhìn pho tượng này, khắc đẹp quá! Nhìn ánh vàng lấp lánh, lại sờ thử một cái, cảm giác trơn nhẵn rất tuyệt…
Lúc đó có người hỏi phía sau: “Em đang làm gì vậy?”
Đỗ Lôi Ty căng thẳng quay lại, phát hiện ra sếp tổng ban nãy còn đi phía sau, không biết đã đứng sau lung cô tự bao giờ, đang cau mày nhìn cô.
Đỗ Lôi Ty thấy thấp thỏm trong lòng, vội vàng nịnh nọt: “Em cảm thấy tác phẩm điêu khắc này rất đẹp, anh thấy miệng con sư tử này không, há ra thật oai phong! Đúng là… đúng là oai phong như anh ấy!” Cô nói xong cũng cảm thấy khá là đắc ý bởi cái sự nịnh nọt nghệ thuật của mình.
Sếp tổng nghẹn! Sau đó chậm rãi nói: “Đó là thùng rác.”
“Lách cách” một tiếng, Đỗ Lôi Ty vỡ tan tành.
Bản thân không có kiến thức, nhìn thùng rác thành tác phẩm nghệ thuật thì thôi, quan trọng là cái miệng của cô, tại sao còn lôi cả sếp tổng vào? Lần này hay thật, sếp tổng đại nhân thành thùng rác rồi!
Quả nhiên, sếp tổng sa sầm mặt, nói với quản gia bên cạnh: “Lão Dư, ngày mai ông đổi cái thùng rác này đi!”
“Vâng, thiếu gia!” Lão quản gia gật đầu rồi hỏi, “Xin hỏi thiếu gia muốn đổi thành hình gì?”
“Đổi dạng dễ thương như Đỗ tiểu thư đây.”
Sự thực tàn khốc khiến Đỗ Lôi Ty thấu hiểu sâu sắc rằng sếp tổng đại nhân có tính có thù tất báo, cô quyết định im lặng, im lặng, và im lặng…
Im lặng đến nỗi về sau, cô cũng không chịu nổi nữa.
Sếp tổng đưa cô về nhà, lại không nói gì với cô, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Thế là Đỗ Lôi Ty bạo gan xích lại, hỏi: “Tổng giám đốc Liêm?”
Liêm Tuấn cầm tờ báo, liếc nhìn cô, tỏ vẻ không vui: “Làm gì?”
Vừa thấy ánh mắt của Tổng giám đốc, sự bạo gan của Đỗ Lôi Ty khó khăn lắm mới có được lại biến mất, cô yếu ớt hỏi: “Em… em muốn hỏi… em em em có thể… có thể… về nhà không…” Đỗ Lôi Ty nghĩ thế này, dù sao ở với Tổng giám đốc cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng về nhà sớm, thoát khỏi chỗ này.
Nhưng ánh mắt Tổng giám đốc phóng đến: “Chẳng phải em đã ở nhà rồi đó thôi?”
Hả?!
Đỗ Lôi Ty co rúm lại, trả lời nhỏ nhẹ: “Ý em là nhà của em…”
Sếp tổng buông báo xuống, nói: “Đây chính là nhà của em.”
Đỗ Lôi Ty suýt nữa thì nghẹn nước trong họng. Ở đây? Nhà sếp tổng? Ý của anh lẽ nào là… lẽ nào là bảo cô ở lại đây?
Thấy vẻ do dự của cô, sếp tổng không vui: “Chẳng lẽ em cảm thấy ở đây không tốt à?”
“Không phải không phải!” Đỗ Lôi Ty vội vàng khoát tay, “Thực ra là vì ở đây quá tốt, có câu rằng ‘ổ vàng ổ bạc không bằng ổ cỏ của mình’, em nghĩ em vẫn hợp với cuộc sống trong ổ cỏ hơn…”
“Ổ cỏ?”
Đỗ Lôi Ty gật đầu như gà mổ thóc.
Tổng giám đốc cau mày: “Chẳng lẽ em muốn tôi ở cùng em trong ổ cỏ?”
“… Em không có ý đó, ý em là, em có thể về ở một mình.”
“Ý em là, tôi không xứng ở với em?”
“…”
Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty bất đắc dĩ phải cúi đầu ngậm miệng trước phe ác – cô phải ở cùng sếp tổng.
Trong một ngày, vừa kết hôn, lại sống chung, vậy tiếp sau sếp tổng không yêu cầu cô… ở cùng phòng chứ?
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty căng thẳng quá!
Kết hôn là nhỏ, thất thân là lớn! Tuy là phụ nữ thế kỷ hai mốt, không thể bị trói buộc bởi trinh tiết, nhưng như thế này, bỗng dung phải lột sạch trước mặt người đàn ông mới quen biết một ngày, sau đó cái đó à ừm…
Đỗ Lôi Ty không dám nghĩ nữa, mặt đỏ bừng lên.
Do bị suy nghĩ đó đeo bám, bữa ăn tối thịnh soạn cũng không thể khiến bạn Đỗ Lôi Ty vui sướиɠ được, cô cúi đầu, trong đầu cứ hiện ra cảnh sếp tổng cởi sạch, sắc mặt cô lại như đèn hiệu giao thông, lúc xanh lúc đỏ rất đặc sắc.
Đến lúc cô tỉnh lại thì bữa tối đã xong hết, sếp tổng đứng trên cầu thang gọi cô: “Lên đây với tôi.”
Không nhanh thế chứ?
Đỗ Lôi Ty sửng sốt, run lập cập theo sếp tổng lên lầu.
“Cái đó… chúng ta bây giờ đi đâu ạ?”
“Phòng em.” sếp tổng không thèm quay đầu lại.
Tiêu rồi, quả nhiên là ở cùng phòng rồi! Mặt Đỗ Lôi Ty lại nóng bừng, rất muốn quay người bỏ chạy nhưng nghĩ lại thì, giấy kết hôn cũng do chính cô ký, bây giờ hối hận cũng quá muộn rồi?
Đúng như câu danh ngôn: Khôn ba năm dại một giờ!
Đang nghĩ lung tung thì bỗng “binh” một tiếng, đâm sầm vào sếp tổng.
Liêm Tuấn cau mày: “Em làm gì vậy?”
Đỗ Lôi Ty vẫn còn đang chìm trong nỗi ân hận, ngẩng lên mơ hồ đáp: “Em vào phòng…” Sau đó, cô vòng qua anh để vào trong.
Bỗng nhiên Liêm Tuấn chặn trước mặt cô.
“Sao thế ạ?” Đỗ Lôi Ty lờ đờ ngước lên.
“Đây là phòng tôi.” Liêm Tuấn nói, sau đó chỉ bên cạnh, “Kia là phòng em.”
“Thật ạ?!” Đột nhiên, Đỗ Lôi Ty như được tiêm một mũi thuốc tăng lực, mắt mở to, “Ý anh là, em không cần ngủ chung với anh?”
Liêm Tuấn ngẩn người, rồi nheo mắt lại, “Lẽ nào em muốn ngủ cùng tôi?”
“Không muốn! Không muốn!” Sau đó ai kia tỏ ra ngược hẳn với vẻ ủ rũ ban nãy, hí hửng lao vào phòng bên cạnh, chỉ thiếu khua chiêng gõ trống, hoan hô vang trời thôi. Bỏ lại sếp tổng vẻ mặt sửng sốt đứng đờ tại chỗ.
Sau nỗi ngạc nhiên ngắn ngủi, sắc mặt anh tối lại rồi quay người vào phòng mình.