Sống Chung Với Sếp Tổng

2.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Vào một ngày đẹp trời, Đỗ Lôi Ty - một cố phóng viên thành phố "ba có" (có bạn trai, công việc, thẻ tín dụng) bỗng dưng biến thành "ba không". Đã thế, ông trời như trêu đùa cô khi giỏ xách của cô cũng …
Xem Thêm

Chương 23-2
Vẻ mặt của Đỗ Lôi Ty mê man nhìn anh ta, một lúc lâu sau, lúng ta lúng túng nói: “Vậy nếu kẻ trộm trộm cả chiếc điện thoại di động hộp đen thì sao?”

“…”

Ngay lập tức anh chàng mắt kính đen mặt, vẻ mặt giống như bị táo bón mấy tuần liền. “Loại công nghệ cao như thế này, người ngoài nghề như cô không hiểu được đâu! Tôi nói cho cô nghe nguyên lý của nó nha! Chính là…” Quang quác quang quác, nói nhiều đến mức nước bọt bay tán loạn, đến nỗi hai mắt Đỗ Lôi Ty mờ đi, anh ta vẫn không nói đến vấn đề nếu di dộng hộp đen bị trộm thì phải xử lý ra sao.

Trong tíc tắc, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên hiểu tại sao sếp tổng đại nhân lại bận rộn như vậy, thì ra là bởi vì mỗi ngày đều phải gặp những người khủng bố như thế này!

Trong lúc anh chàng mắt kính đang oanh tạc thao thao bất tuyệt, đầu Đỗ Lôi Ty đã bắt đầu ong ong, thấm thoát, thời gian đã qua hai giờ.

Chiếc đồng hồ điện tử khổng lồ ở trên tường đã gần đến 1 giờ chiều, nhưng sếp tổng đại nhân vẫn không có dấu hiệu nào là sẽ ra khỏi phòng làm việc. Anh không cần ăn cơm trưa sao? Đỗ Lôi Ty lo lắng trong lòng.

Bỗng nhiên, cửa phòng tiếp đãi mở ra, một mỹ nữ mặc áo cánh dơi đi đến.

Trên thế giới này, mỹ nữ phân ra rất nhiều loại, có mỹ nữ rất xinh đẹp, có mỹ nữ khí chất cao ngạo, có mỹ nữ biết cách chọn trang phục… Tóm lại tạo ra rất nhiều cảm giác khác nhau. Nhưng cô gái đẹp ở trước mắt này lại khiến cho Đỗ Lôi Ty phải cảm thán ở trong lòng, vóc người nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp không nói làm gì, quan trọng nhất là cô ấy có khí chất, khiến cho người khác không thể không nhìn cô ấy.

Mỹ nữ đi đến chỗ thư ký, khí thế hỏi: “Liêm tổng có ở đây không?”

“A! Hạ tiểu thư! Liêm tổng ở trong phòng làm việc chờ cô đã lâu rồi, mời cô vào, mời vào!”

Cứ như vậy, mỹ nữ rất thuận lợi được nghênh đón vào phòng làm việc của sếp tổng.

Cửa phòng làm việc vừa mở ra, Đỗ Lôi Ty đã nhận ra một bóng dáng quen thuộc đưa lưng về phía cô đứng ở cửa sổ, trong lòng cô lại thấp thỏm không yên.

“Aiz! Đầu năm nay, mỹ nữ rất nổi tiếng a!” Anh chàng mắt kính ở một bên phát ra cảm thán.

“Anh… Nói gì?” Chẳng biết tại sao, trong lòng Đỗ Lôi Ty có chút khó chịu.

“Cô không nhìn ra sao?” Anh chàng mắt kính khinh bỉ liếc nhìn Đỗ Lôi Ty, “Mới vừa rồi, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, vóc dáng hot như vậy, vừa nhìn đã biết là có quan hệ đặc biệt với sếp tổng ở trong kia! Nếu không chỉ bằng thái độ hùng hùng hổ hổ của cô ta, thư ký sao có thể để cho cô ta đi vào được?” Anh ta nói xong, thở một hơi dài, “Anh hùng không qua khỏi cửa mỹ nhân a! Nói không chừng giờ này người vợ chưa cưới của Liêm tổng vẫn đang chờ anh ta về nhà ăn cơm, thế nhưng anh ta lại ở đây mèo mỡ! Thật đáng buồn a thật đáng buồn… Ê, ê! Cô đi đâu thế?”

Đỗ Lôi Ty không trả lời anh chàng mắt kính, cầm hộp cơm, như người mất hồn đi về phía thang máy.

Đi tới cửa thang máy, đúng lúc cửa thang máy mở ra.

“Phu nhân?” Jason kinh ngạc kêu lên “Sao cô lại ở đây?”

Đỗ Lôi Ty lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút lấp lánh: “Tôi… Tôi tới đưa cơm…”

“Cô đến lúc nào vậy?” Jason nhìn Đỗ Lôi Ty ôm hộp cơm vào trước ngực, “Chẳng nhẽ cô vẫn chưa đưa cơm vào? Vào đây, tôi dẫn cô vào…”

“Không cần!” Đỗ Lôi Ty cắt đứt lời của anh, “Tôi còn có việc, trước… Đi về trước! Cái này… Cái này anh cầm lấy, đợi lát nữa giúp tôi đưa cho anh ấy…” Cô vội vàng nhét hộp cơm đang cầm vào trong tay Jason, sau đó không quay đầu lại, đi nhanh đến thang máy.

Để lại Jason ngơ ngác cầm hộp cơm, vẻ mặt mê mang.

15, 14, 13… 9, 8, 7…

Từng số trên thang máy không ngừng trôi qua, đúng là giờ phút này tâm tình của Đỗ Lôi Ty rất nôn nóng.

Hình ảnh bóng lưng của sếp tổng đại nhân đứng ở phòng làm việc và bóng dáng mỹ nữ đi vào không ngừng hiện ra ở trước mặt cô, hình ảnh cuối cùng là hai người dính lại với nhau, cô cảm thấy giống như trái tim cô như bị bóp chặt.

Cảm giác này, quả thực tệ quá!

Nhưng rất nhanh, tâm tình của cô lại càng tệ hơn.

Bởi vì, khi Đỗ Lôi Ty lảo đảo đi ra khỏi thang máy, cúi đầu đang chuẩn bị đi ra cửa công ty, một bóng người đứng trước mặt cô.

Một giọng nói lười nhác mang theo tia đùa cợt vang lên bên tai cô: “Baby, đừng đi vội a!”

“Baby, đừng đi vội a!”

Nghe thấy giọng nói này, Đỗ Lôi Ty ngẩng đầu lên, sau đó cô thấy đôi mắt hoa đào quen thuộc.

Tiêu Doãn!?

Vừa nhìn thấy người này, ngọn lửa trong lòng Đỗ Lôi Ty bốc lên hừng hực, nếu không phải tại người này, mình có thể nứt xương thảm đến thế sao? Còn hại cô phải bó thạch cao lâu như vậy, còn khiến sếp tổng đại nhân hiểu lầm…

Vừa nghĩ như vậy, Đỗ Lôi Ty nghẹn một bụng oán khí cũng muốn xả hết ra, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Doãn một cái, quát: “Cút ngay!”

Lúc thỏ trắng giận lên cũng có thể cắn người, điều này khiến Tiêu Doãn bất ngờ. Nụ cười trên môi anh cứng đờ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh trở về vẻ ngả ngớn như trước: “Baby, em hung dữ như vậy làm gì?” Vừa nói vừa ngăn cô lại.

Đỗ Lôi Ty không để ý tới hắn ta, chỉ chăm chăm đi về phía trước, hai người cứ em đi tôi chặn như diều hâu bắt gà con, cứ giằng giằng co co như vậy được một lát, Đỗ Lôi Ty rốt cục đã tức giận thật sự.

“Nếu anh còn cản đường rôi, tôi sẽ hét lên có da^ʍ tặc đấy!”

“Baby, lửa giận của em hôm nay rất lớn đấy!” Lời tuy nói như vậy, nhưng Tiêu Doãn cũng biết nơi này là chỗ công cộng, lỡ mà làm loạn lên thì khó xử lý, cho nên biết điều một chút lui ra.

Nói là nhường, nhưng Tiêu Doãn không bỏ qua Đỗ Lôi Ty, cô đi phía trước, anh theo sát phía sau không nhanh không chậm, cho đến tận trước công ty.

Đỗ Lôi Ty xoay người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có bám theo tôi nữa!”

“Anh đi theo em lúc nào? Chẳng qua là thuận đường mà thôi.” Tiêu Doãn buông tay, tiện đà dùng ánh mắt mập mờ nói, “Baby nói như vậy, chẳng lẽ là muốn ám hiệu cái gì với anh sao?” Vừa nói, đưa tay ra quàng qua người cô.

“Cút ngay! Tôi không muốn hao phí tâm tình với anh!” Đỗ Lôi Ty không chút do dự hất tay anh ta ra, cô ghét nhất là loại đàn ông cuồng vọng, tự đại, thích đùa bỡn tình cảm!

“Đừng mà~!” Cánh tay Tiêu Doãn nhấc lên, lại chặn cô lại, “Baby ơi, nếu tâm tình em đã không tốt, hay là anh với em đi uống gì đó giải sầu?”

“Muốn uống tự đi mà uống!” Đỗ Lôi Ty không chút khách khí lườm anh một cái, đi vòng qua cánh tay chắn trước mặt cô, bước về phía trước.

Xem ra đúng là hôm nay nha đầu này ăn nhầm thuốc nổ rồi, Tiêu Doãn thoáng ngẩn ngơ, ngược lại càng thêm hăng hái, nhanh nhẹn xoay mình một cái, tiếp tục cản cô lại: “Baby ơi, em như vậy là không cho anh chút mặt mũi nào sao?” Nói xong ra vẻ đau thương.

Lúc này, cơn tức giận trong lòng Đỗ Lôi Ty đã đạt tới điểm giới hạn để bộc phát, cô nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi đếm đến ba, nếu anh còn tiếp tục cản đường, đừng trách tôi không khách khí! Một, hai…”

“Này, anh đang làm gì đó?”

Đột nhiên xuất hiện giọng nói khiến hai người đang giằng co đồng thời quay đầu lại, lần này là Đỗ Lôi Ty hoảng sợ.

Đây… Đây không phải là mỹ nữ ở cửa phòng làm việc của sếp tổng đại nhân lúc nãy sao?

“Tiêu Doãn, anh lại đi đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng sao?” Mỹ nữ khinh thường lườm Tiêu Doãn một cái.

“Đâu nào, anh chỉ là muốn mời Liêm phu nhân đi uống chén rượu mà thôi.” Tiêu Doãn vô tội nói.

“Liêm phu nhân?” Mỹ nữ sửng sốt, hướng mắt hoàn toàn vây lấy Đỗ Lôi Ty đang ở trạng thái thất thần.

“Đúng vậy, tiểu thư đây chính là phu nhân Chủ tịch Liêm thị — Alice!” Tiêu Doãn vừa nói, cũng nhìn về Đỗ Lôi Ty, ra vẻ tiếc hận, “Đáng tiếc Liêm phu nhân không nể mặt người ta, chẳng qua là uống chén rượu với nhau, bồi dưỡng một chút tình cảm mà thôi… Hạ Hạ, em nói có đúng không?”"Đừng có giở trò hoa công tử , nhà anh ở đây!" Mỹ nữ trừng mắt nhìn Tiêu Doãn, sau đó thoải

mái đưa tay về phía Đỗ Lôi Ty nói: "Chào cô, tôi tên Tiêu Hạ, là em gái gã khốn khϊếp này"

Thì ra cô là em gái Tiêu Doãn, Đỗ Lôi Ty do dự một chút, vươn tay bắt lấy: "Chào cô"

"Tiêu Doãn nói cô là phu nhân của Liêm Tuấn" Mỹ nữ nói rất tự nhiên, vừa nói vừa không chút khách khí đánh giá Đỗ Lôi Ty.

Nói thật, Tiểu tam thì đã gặp nhiều, nhưng chưa từng thấy ai là tiểu tam* mà khí thế lại mạnh mẽ như vậy. Đỗ Lôi Ty cũng hoài nghi có phải mình nhìn lầm người hay không, không thể làm gì khác hơn là lúng túng gật đầu. Theo như tình hình lúc này mà nói đúng là cô được coi như là vợ sếp tổng mà phải không?

(tiểu tam: người thứ 3, vợ lẽ)

Thấy Đỗ Lôi Ty gậtj đầu, Tiêu Hạ cũng không khách khí nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, tôi mời cô uống rượu coi như lễ ra mắt, được không?"

Đỗ Lôi Ty nhìn mỹ nữ trước mắt, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác đang gặp Hồng Môn Yến, đang muốn từ chối, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh ở cửa phòng làm việc của Liêm Tuấn, trong lòng bối rối một chút.

Ngẩng đầu, nhìn thẳng Tiêu Hạ: "Được, vậy tôi không khách khí"

Tiêu Doãn lái xe, ba người đi tới sòng bài nổi tiếng nhaats thành phố A, còn có cả phòng tiệc riêng.

Lúc đó Liêm Tuấn gọi cho Đỗ Lôi Ty, cô do dự một chút, nhìn thoáng qua Tiêu Hạ ngồi ở vị trí bên tài xế, ngang ngược huỷ cuộc gọi ấy.

Bắt bà đây đợi không công hơn hai giờ, ma quỷ mới đi nhân cuộc gọi của anh!

Khi thỏ trắng trở nên hung ác thì cũng mất hết tính người.

Đến phòng tiệc, Tiêu Hạ gọi ít chút rượu đỏ, còn lại là hai chai trắng. Đỗ Lôi Ty cố ý quét mắt qua giá tiền, sau khi thấy một chuỗi dài mấy chữ số, cô nổi giận! Nghĩ mà coi cô lăn lộn trên thương trường trầy da tróc vẩy, tiền kiếm được ngay cả bình rượu cũng không mua nổi, nhìn tiểu tam ở trước mặt, vợ cả là cô tiêu xài tiền cua chồng mình như thế, quả thực là khinh người quá đáng!

Hậu quả cho cơn tức giận của Đỗ Lôi Ty là cô quyết định uống hết tiền thưởng.

Chỉ chốc lát sau, rượu được mang lên.

"Đỏ hay trắng?" Tiêu Hạ hỏi.

" Trắng" Đỗ Lôi Ty vô cùng dũng cảm, vì trong danh sách rượu trắng rõ ràng quý hơn rượu đỏ rất nhiều.

Tiêu Hạ ngẩn người, tiện đà dùng hàm ý tán thưởng nói: "Có rất ít phụ nữ chọn rượu trắng."

Đó là vì bọn họ không gặp tiểu tam phách lối như cô! Đỗ Lôi Ty thầm mắng trong lòng.

"Là vì Alice khác người đấy!" Tiêu Doãn boongx nhiên chen vào nói, tiện tay ưu nhã rót cho mình một chén rượu, mập mờ nói"Baby! Anh cũng uống trắng bới em!"

Nghe thấy giọng nói ấy, trong dạ dày cô bỗng nhiên có cảm giác sông cuộn biển gầm.

"Cô đừng để ý tới anh ta, anh ta bị bệnh thần kinh!" Tiêu Hạ liếc mắt lườm Tiêu Doãn, nói với Đỗ Lôi Ty, "Tôi mời cô một chén! Lần đầu gặp mặt, sau này xin quan tâm nhiều hơn"

Phản rồi! Tiểu tam lại dám quang minh chính đại muốn vợ cả quan tâm nhiều hơn thế này, thế trận biến thành như vậy từ lúc nào vậy?

Đỗ Lôi Ty nhìn Tiêu Hạ như người ngoài hành tinh một lúc lâu, rốt cục không nhịn được bèn hỏi :" Cô quen Liêm Tuấn từ khi nào vậy?"

"Chúng tôi ư" Tiêu Hạ ngẩn người, suy tư hồi lâu mới nói, "Nếu như tính từ lần đầu tiên gặp mặt thì lá tiểu học, có đúng không nhỉ?" Cô hỏi Tiêu Doãn.

Chẳng biết tại sao, Tiêu Doãn bỗng nhiên không còn cười, không muốn trả lời.

Thì ra là không phải tiểu tam, mà là thanh mai trúc mã! Ý chí chiến đấu vất vả lắm mới dâng lên của Đỗ Lôi Ty thoáng cái đã mất hết.

"Khi đó ba thường dẫn chúng tôi đi ra ngoài gặp anh, tre con chẳng biết gì cả, gặp nhau mấy lần là quen mặt, bây giờ nhớ lại thật đúng la buồn cười" Tiêu Hạ tự nhủ, đột nhiên cười tự giễu, cầm chén rượu lên uống một ngụm

Thì ra không chỉ là thanh mai trúc mã, mà còn có hôn ước!

Lần này Đỗ Lôi Ty hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, lúc bắt đầu cô tưởng rằng người ta là tiểu tam, bây giờ lại giống mình mới là tiểu tam đi phá hoại đôi thanh mai trúc mã, làm hại hai người họ đến nay chỉ có thể lén lút quan hệ! Đỗ Lôi Ty ơi là Đỗ Lôi TY, sao mày có thể ngu như thế chứ?

Đàn ông vừa đẹp trai lại có tiền như sếp lớn, trước khi kết hôn sao lại không có hồng nhan tri kỉ được cơ chứ

Tâm tình đột nhiên tụt dốc nhanh chóng, Đỗ Lôi Ty cầm chén rượu, uống 2 ngụm liền.

"Thật ra thì tôi cũng không ngờ là anh ấy sẽ kết hôn đâu, trước kia lúc chúng tôi sống với nhau, anh ấy đã tưng nói sẽ không kết hôn". Tiêu Hạ nói

Sônga chung với nhau ... Quả nhiên từng như thế! Kể từ đó, tâm trạng của Đỗ Lôi Ty càng kém, uống thêm hai ngụn, không đc một lúc thì cả chai rượu trắng đeeuf xuống bụng.

"Tửu lượng của cô không tệ!"

Tiêu Hạ nhìn chén rượu trống trơn, "Tôi rất thích phụ nữ có thể uống rượu, đặc biệt là những người có hoàn cảnh như tôi, luôn đội mũ thục nữ, ngay cả chuyện mình muốn cũng không thể làm, chẳng thú vị chút nào! mời cô một chén"

Cô nói vậy, khoong phải muốn làm vợ cả sao? Đỗ Lôi Ty nín thở, uống một chén trắng khác.

Hai người cứ cô một chén, cô một cốc, tôi một cốc như vậy rất nhanh sau đó, Tiêu Hạ đã nhịn không đc, "Ai ya, tôi đi rửa tay." Vừa nói vừa lảo đảo đi ra ngoài.

Tiêu Hạ vừa đi, cơ hội của Tiêu Doãn đã tới.

"Baby, Hạ Hạ không uống với em thì anh uống!"

Lúc này Đỗ Lôi Ty đã uống vài chén, thấy một chén rươu đưa qua, nhận lấy uống tiếp.

Mắt thấy cốc rượu kia đã uống hết, khoé miệng Tieu Doãn vểnh lên lơ đãng. Thật ra thì ý của anh là muốn chuốc say Đỗ Lôi Ty, đến lúc đó cá chết biến thành cá ướp muối, đương nhiên là không thoát khỏi long bàn tay của anh được

.Không ngờ Đỗ Lôi Ty uống rươu khác người vô cùng, càng uống cang tỉnh, uống đến lúc này vô tình cá chết biến thành cá mập khổng lồ, đang chờ để cắn xé xui xẻo.

Và kẻ xui xeor đó là Tiêu Doãn.

Thấy cô uống nhiều như vậy lại không nói lời nào, anh liền cho rằng Đỗ Lôi Ty đã say, cố ý nhích lại gần hơn, dịu dàng nói:" Baby hôm nay em có chuyện gì không vui, hay là nói với anh đi?" Vừa nói,vươn tay muốn quàng qua vai cô.

Đỗ Lôi Ty đang buuòn bực uống rượu. không đểys tới anh ta, cir nhích một cái, Tiêu Doãn chụp phải không khí

Nói về bạn Tiêu Doãn, đay cũng coi như là xui xẻo, từ hồi tiểu học đơn giản chỉ ngồi cùng bàn, đến tận bây giờ lên chức thành phần tri thức nong cốt tinh anh, đã có người phụ nữ nào thoát khỏi ,ma trảo của anh đâu? Nhưng hết lần này đến lần khác đυ.ng phải một Đỗ Lôi Ty không theo như lẽ thường, anh thì ra sức quyến rũ đến bây giờ, còn người ta ngay cả một cái nhìn cũng chẳng buồn cho anh, thế này thì một đời hoa công tử làm sao chịu nổi đây?

Trong lòng có chút giận , dứt khoát nói thẳng: "Em tức giận như vậy, không phải là ddang ghen với em gái anh và Liêm Tuấn sao?" Thật ra thì anh đã sớm nhìn ra, tư lúc vừa rôi. Đỗ Lôi Ty thất hồn lạc phách đi ra từ trong thang máy, rồi đén vẻ mặt kì quái lúc nhìn thấy Tiêu Hạ, thậm chí không chút do dự nhận lời mời của Tiêu Hạ, nhất định là bắt gặp Tiâu Hạ đi tìm Liêu Tuấn, hơn nữa còn hiẻu lầm cái gì.

Quả nhiên, nghe Tiêu Hạ nói vậy, động tác cầm lấy cốc rượu cuẩ Đỗ Lôi Ty dưng lại

Ghen?, Cô bây giờ là đang ghen vì sếp tổng đại nhân sao? Sao lại thế này đc chứ, bọn họ rõ ràng là muốn ly hôn, chuyện này cô đã đoán từ ngày kết hôn rồi. Chẳng qua là, tại saotrong long cô lúc này lại có cảm giác khó mà dứt bỏ?

Đỗ Lôi Ty thất thần khiến Tiêu Doãn rất đắc ý, ngả về phía cô, mục tiêu của anh tất nhiên là đôi môi vì uống rượu mà hết sức đỏ hồng nhon miệng.

Mắt vừa nhìn, liền cúi xuống

Đỗ Lôi Ty lấy lại tinh thần, nhìn thẳng khuôn mặt trước mắt sắp chạm tới cô, dưới tác dụng của rượu cồn, khuôn mặt này biến thành khuôn mặt của Liêm Tuấn.

Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là: Bắt cá hai tay , con dám hon tôi ư?

Cô đứng lên, đá mạnh một cái vào bộ hạ của "Liêm Tuấn"

Một đá này có thể nói là kinh thiên đọng địa, quỷ thần khϊếp sợ. xuống tay không hề nhẹ! Tiêu Doãn "Á!" Một tiếng, hai tay che lại bộ hạ, hừ hừ ở ghế sa lông

Hừ ai bảo anh dám đi đùa bỡn tình cảm cua phụ nữ! Đi chết đi" Đỗ Lôi Ty hùng hùng hổ hổ đi về phía cửa, đưa tay mở cửa xông ra ngoài.

"Rầm..." một tiếng, đâm vào "tường"

Xoa trán ngảng đầu nhìn lên, cô?

Sao ở đay... Còn có một sếp tổng đại nhân nhỉ?

Liêm Tuấn trầm mặt, lúc thấy cô khuôn mặt vô cùng âm u

Khí thế của sếp tổng đại nhân sao với sếp tổng trong kia, quả thật một trời một vực, Đỗ Lôi Tycó chút chột dạ, nhưng rượu cồn đang không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh cùng a_ đre_ na_lin của cô:"Tránh ra" Cô lạnh lùng nói

Người đang chắn trước mặt mình khong vco ý định muốn tránh, chỉ dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng để nhìn cô

"Em uống rượu sao?" Câu hỏi không mang chút tình cảm nào.

"Tôi uống đấy thì làm sao?"

"Tại sao lại uống rượu?"

Tại sao ư? Đỗ Lôi Ty cau mày suy nghĩ, chợt nhớ tới câu vừa rồi của Tiêu Doãn, nói: "Bởi vì tôi đang ghen?"

Trắng trợn như thế quả nhiên cô đã say lắm rồi.

Khuôn mặt bình tĩnh trong nháy mắt dịu dang xuóng, nhưng khí thế không giảm, chỉ có ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều: "Em say rồi, sang bên kia nghỉ ngơi một chút, lát nữa anh đưa em về" Liêm Tuấn vừa nói, chỉ vào chiếc sa lông một bên

"Tôi không về với anh!" Cô vuốt ve tay anh, "Nói cho anh biết, cả đời này tôi không về với anh đâu! Tôi muốn ly hôn!"

Ly hôn, ly hôn, ly hôn...

Lúc hai chữ này vang lên, giống như tất cả đều yên tĩnh,.

Chỉ chốc lát sau , cái miệng đã phun ra những lời này bị chặn lại

Anh hôn cô.

Đây là một nụ hôn tràn đầy tính xâm lược, bá đạo, mạnh mẽ, như kiểu đang biểu thị công khai quyền sở hữu nào đó. Bá đạo đến nỗi đoạt đi hơi thở của cô, thậm chí khiến cô không kịp đề phòng, cũng chẳng hơi sức đau mà phản kháng.

Khi nụ hôn dừng lại

Đỗ Lôi Ty... Ách! Ngại quá ngất xỉu mất rồi

Thêm Bình Luận