Sống Chung Với Sếp Tổng

2.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Vào một ngày đẹp trời, Đỗ Lôi Ty - một cố phóng viên thành phố "ba có" (có bạn trai, công việc, thẻ tín dụng) bỗng dưng biến thành "ba không". Đã thế, ông trời như trêu đùa cô khi giỏ xách của cô cũng …
Xem Thêm

Chương 19-1
Một buổi tối thật yên bình, mấy bà vợ nhà giàu có chắc hẳn đang tụ tập chơi mạt chược với nhau, ngay cả mấy bà nội trợ trong ngõ nhỏ cả ngày mắng chồng vô dụng giờ chắc cũng đang cắn hạt dưa xem ti vi rồi. Duy chỉ có Đỗ Lôi Ty vừa mới thăng cấp thành sếp tổng phu nhân thực sự lại đang khoanh chân ngồi trên giường đánh tiểu nhân.

Dụng cụ dùng để đánh tiểu nhân chính là con gấu bông đầu giường cộng thêm một chiếc dép.

“Đánh cái đầu tiểu nhân nhà anh! Ai bảo anh không thèm để ý tới tôi!” Đỗ Lôi Ty đánh một cái lại nhớ tới chuyện sáng nay từ khách sạn đi ra, sếp tổng đại nhân không thèm để ý đến cô, kiểu như chẳng quen biết gì, cũng chẳng thèm nghĩ tối hôm qua đã làm gì cô nữa! Quả nhiên Chu Dao Phỉ nói chỉ có đúng, đàn ông lắm tiền đều không đáng tin!

“Đánh cái tay tiểu nhân của anh, để đấy mà ôm con em họ!” Sếp tổng đại nhân chẳng những không để ý tới cô mà còn ôm Hác công chúa, ra vẻ là một ông anh họ tốt, hoàn toàn trái ngược với thái độ lúc đối xử với cô. Làm con bé ác ma kia đắc ý một phen, đuôi vểnh hết cả lên trời, nhìn cô bằng cái ánh mắt như nhìn tiểu tam[1] không bằng ấy.

[1]: tiểu tam: từ dùng để chỉ người chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác.

Mày mới là tiểu tam, cả nhà mày đều là tiểu tam!

Đỗ Lôi Ty vừa reo hò trong lòng vừa cầm dép đánh mạnh vào bụng con gấu: “Đánh cái bụng tiểu nhân nhà anh, cho anh đi mà ăn cơm!”

Nói đến lại tức, tối hôm qua mình phối hợp vận động kịch liệt như thế mà sếp tổng đại nhân chẳng buồn gắp cho miếng nào, toàn dành rau dưa cho Hác công chúa ăn nhiều để bổ sung dinh dưỡng. Làm cô ngồi bên cạnh nhìn mà mất hết cả khẩu vị, không nuốt nổi cơm nữa, nổi giận đùng đùng chạy lên lầu.

Gặp phải tên đàn ông xấu xa như thế đúng là tức cũng đủ no luôn rồi.

“Đánh cái chân tiểu nhân nhà anh, ai bảo anh không đuổi theo tôi!” Cô nổi giận đùng đùng ném đũa đi, sập cửa đánh ruỳnh một cái như thế mà sếp tổng đại nhân chẳng thèm đuổi theo, cứ ngồi nguyên dưới lầu ăn cơm với Hác công chúa kia, miệng lại còn vừa nói vừa cười nữa chứ.

Trời ơi là trời, đất ơi là đất! Thà sếp tổng đại nhân mang hồ ly tinh về nhà còn hơn, tại sao đối thủ của cô lại là một con bé loli mới bảy, tám tuổi vắt mũi chưa sạch? Quá đáng nhất là một đứa trẻ con chưa dứt sữa như thế lại khiến cô thất bại thảm hại!

Bi ai quá! Bi ai quá!

Kết quả Đỗ Lôi Ty lại nhớ tới lời của Đại Chu bên quầy bán vàng: “Mặc dù chỉ là một ngôi mộ nhỏ nhưng chẳng phải ít nhất vẫn có đất dung thân hay sap? Còn chả tốt hơn so với việc ngồi chờ chồng bao tình nhân, để người đàn bà khác nằm trong lăng mộ xa hoa còn mình thì phơi thây ngoài đồng hoang à?”

Với tình trạng lúc này của cô thì chuyện quăng thây nơi đồng hoang cũng không còn xa vời.

Càng nghĩ càng giận, không nhịn được cầm dép ra sức đánh, đánh đến lúc tay sắp bị chuột rút rồi mới thấy phía sau có một giọng nói bất đắc dĩ vang lên: “Em đã đánh đủ chưa hả?”

Đánh quá hưng phấn nên ngay cả việc Liêm Tuấn mở cửa đi vào, đứng ở ngay phía sau cô cũng không phát hiện ra. Chỉ có thể nói rằng con người một khi tâm lý bất bình thường sẽ rất dễ phong bế mình vào cảnh giới biếи ŧɦái.

Đỗ Lôi Ty đương nhiên sợ hết hồn: “Anh… anh vào từ lúc nào?”

“Lúc em đang đánh tay anh.”

“…”

“Sao không đánh nữa?” Liêm Tuấn vừa nói vừa ngồi xuống giường cô.

Đỗ Lôi Ty cảm thấy rất rõ một bên giường bị lún xuống, trong lòng căng thẳng hẳn lên.

Nhưng căng thẳng là việc của căng thẳng, một bụng tức giận vẫn chưa tiêu hóa được, cô liền mạnh miệng quát: “Ai cho anh ngồi xuống, đi ra ngoài ngay!”

Liêm Tuấn cười không nói gì, ánh mắt như cười như không nhìn chằm chằm cô, làm người bị nhìn hoảng sợ trong lòng.

“Anh đi ra ngoài mà chơi với cô em họ ngoan ngoãn kia đi! Đừng có ngồi lì ở chỗ tôi, nam nữ thụ thụ bất thân!” Đỗ Lôi Ty vừa nói vừa đưa tay đẩy anh ra, đột nhiên tay bị người ta nắm chặt.

“Thứ nhất, đây là phòng của anh, anh muốn ngồi thì ngồi. Thứ hai, anh đã bảo ông Phương đưa công chúa về rồi. Thứ ba…” Liêm Tuấn nói đến đây thì ngừng lại không nói thêm gì nữa, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn Đỗ Lôi Ty, tay tăng thêm lực nắm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay anh.

Động tác mờ ám này khiến Đỗ Lôi Ty nhớ lại hình ảnh kí©h thí©ɧ tối hôm qua, vội vàng muốn rút tay về nhưng dùng sức mãi mà không rút được.

Lúc này, tế bào tiểu thuyết tình yêu trong đầu cô lại bắt đầu hoạt động. Bây giờ mà sếp tổng đại nhân chỉ hơi dùng sức một chút thôi thì cả người cô nhất định sẽ ngã vào lòng anh, đến lúc đó muốn thoát ra thì quả thực còn khó hơn lên trời.

Sếp tổng đại nhân rõ ràng là muốn ăn đậu hũ lần hai, nhưng cơn tức cả ngày nay của cô còn chưa tan mà, sao có thể để sếp tổng đại nhân chiếm tiện nghi tiếp chứ?

Cho nên cô cố ý đánh lạc hướng anh: “Anh nói… anh đã đưa Hác công chúa đi rồi?”

“Ừ.” Liêm Tuấn gật đầu, khẽ nghiêng người, gác hai chân lên nhau, nhìn động tác có vẻ tự nhiên nhưng tay vẫn không buông cô ra.

“Tại sao? Tiểu tổ tông… À không phải! Tiểu công chúa chẳng phải đã nói muốn ở lại một thời gian ngắn sao?”

“Đúng, nhưng anh không đồng ý.”

Lúc này, tính hiếu kì của Đỗ Lôi Ty nổi lên, không chú ý đến chuyện tay mình đang bị người ta nắm nữa, khựng người, hỏi: “Vì sao?” Sếp tổng đại nhân chẳng phải rất thích cô em họ này ư? Ánh mắt anh nhìn con bé cực kì dịu dàng, cực kì cưng chiều.

“Thì em không thích con bé mà?”

Thêm Bình Luận