Chương 17-2
Cô vội vàng cất điện thoại di động, hai tay mất tự nhiên không biết nên để vào đâu.
Lúc này, Liêm Tuấn đi tới, sau khi quan sát cô liền nói: “Em nhìn lén tôi tắm?”
Quả hồng chín biến thành quả hồng thối, vừa đỏ vừa đen: “Ai… Ai nhìn trộm anh tắm?”
“Vậy sao mặt em lại đỏ như thế?”
“Tôi… Tôi…” Đỗ Lôi Ty a a ừm ừm không biết nên nói gì. Làm sao có thể nói với sếp tổng đại nhân rằng vừa rồi cô đã nghĩ đến chuyện làm thế nào để ăn đậu hũ của anh được? “Tôi cảm thấy hơi nóng!” Cô không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm một cái cớ.
Nóng? Liêm Tuấn nheo mắt quan sát cô, khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt cụp xuống, ánh mắt bất định. Đây đâu phải nóng? Rõ ràng là đang nghĩ cái gì đó… Anh không kìm được trên mặt thoáng hiện một nụ cười.
“Nóng thì đi vào tắm đi.”
Đỗ Lôi Ty đang rất lúng túng lại thấy sếp tổng đại nhân nói thế, như tìm được bậc thang leo xuống vội vàng gật đầu như gà mổ thóc sau đó lao như bay vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm bị đóng mạnh một cái nhưng lại không giam được trái tim đang đập của người nào đó. Tim cô vẫn đang thình thịch trong l*иg ngực như sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi, dù là tiếng nước chảy ào ào cũng không làm tiêu tan đi ngọn lửa cháy trong lòng.
Song, trong phòng khách bên ngoài phòng tắm, có người cũng đang nghe tiếng nước chảy ào ào này khóe miệng lại cong lên.
Một tiếng sau.
Liêm Tuấn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cảm thấy có cái gì đó không đúng.
“Này, em vẫn ổn chứ?” Anh gõ cửa phòng tắm.
Trong phòng tắm không có tiếng động, một lát sau truyền ra một giọng nói yếu ớt, “Tôi… quên mang quần áo…”
Đúng vậy! Vì vừa rồi ngu ngốc chạy quá nhanh nên quên cả cầm quần áo để thay, đến lúc nhớ ra thì quần áo vừa cởi đã sớm bị ngâm trong nước rồi.
“Tôi cầm vào giúp em.”
Khi giọng nói trầm thấp đầy sức hấp dẫn truyền vào phòng tắm cách một cái cửa gỗ, mặt Đỗ Lôi Ty đã đỏ bừng, “Nhưng… Nhưng tôi cũng không mang quần áo theo…” Đều tại sếp tổng đại nhân, không thông báo một tiếng đã đưa cô đi cách ly, làm hại cô ngoài bộ áo T-shirt + quần jean kia ra thì chẳng kịp mang theo cái gì, ngay cả quần áσ ɭóŧ cũng…
Quá xấu hổ! Thật sự là quá xấu hổ!
“Em chờ một chút.” Bên kia cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói của sếp tổng.
Đỗ Lôi Ty có chút sững sờ, một lát sau, giọng sếp tổng lại vang lên lần nữa, “Mở cửa ra.”
Mở cửa?
Trong lòng Đỗ Lôi Ty không nhịn được căng thẳng, do dự hồi lâu run rẩy mở ra một khe cửa.
Thấy một cái móng vuốt run rẩy vươn ra từ khe cửa đầy hơi nước bốc lên kia, tâm trạng Liêm Tuấn bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, đặt đồ cầm trong tay vào tay cô.
Lúc đưa tay cô vô tình chạm phải tay anh, Đỗ Lôi Ty sợ đến mức vội vàng rút móng vuốt về sau đó cuống quít đóng ngay cửa lại.
Má ơi! Cảm giác này sao mà giống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thế? Dù chỉ rất nhanh, nhưng loại cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ kí©h thí©ɧ này đã bị sự kích động tột cùng lấn áp, Đỗ Lôi Ty nhìn bộ đồ trong tay bắt đầu ngẩn người.
Áo sơ mi… Màu trắng… Sao lại to như vậy? Không lẽ…
Đỗ Lôi Ty kinh hãi mở to hai mắt, chẳng phải là áo sơ mi của sếp tổng đại nhân sao?!!!
Cảm giác như vậy gần giống với việc cầm tấm da của một con hổ vô cùng hung dữ, bàn tay nhỏ bé của Đỗ Lôi Ty cũng bắt đầu ý thức được. Vừa ý thức được thì đồ kẹp bên trong áo sơ mi cũng rơi xuống trên mặt đất.
Đỗ Lôi Ty tập trung nhìn lại, 囧.
Một cái quần – lót – nữ – bằng – ren – màu – hồng – phấn!
*** *** ***
Lúc Đỗ Lôi Ty mặc áo sơ mi nam to rộng xuất hiện ở cửa phòng, Liêm Tuấn đang đứng trước cửa sổ, hai mắt chăm chú nhìn cảnh đêm bên ngoài. Tiếng động rất nhỏ làm anh xoay người lại, một bóng dáng nhỏ nhắn đập vào mắt anh.
Cô rất xinh xắn, áo sơ mi nam mặc lên người nhìn khá dài, đôi chân thẳng mảnh mai khép chặt, đầu gối vì căng thẳng mà cọ cọ vào nhau. Mặt vẫn cúi gằm, nhìn qua hình như hơi đỏ lên, hai tay không an phận vặn vẹo trước người.
Không gợi cảm, nhưng lại… làm dấy lên một loại ham muốn muốn bảo vệ cô.
Đây đã là lần thứ ba trong ngày hôm nay Liêm Tuấn không kìm được mà cong khóe miệng lên, anh không di chuyển, chỉ thản nhiên nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
“Ừ…” Đỗ Lôi Ty lết một đoạn chậm như ốc sên đi vào, lết lết, cô thật sự không nhịn được nữa: “À…Tại sao anh… lại có… lại có nội y của phụ nữ?” Lúc hỏi câu này, trong lòng Đỗ Lôi Ty không ngừng chửi mình: ai mà chẳng có một sở thích? Huống hồ là người có tiền? Nói không chừng người ta lại thích nội y của phụ nữ!
Sếp tổng thích nội y phụ nữ? Đỗ Lôi Ty bị ý nghĩ này của mình làm cho buồn nôn.
Vốn tưởng rằng cái vấn đề này sẽ làm sếp tổng đại nhân mất hứng, không ngờ Liêm Tuấn không chút suy nghĩ bình tĩnh trả lời: “Quà.”
“Quà?” Đỗ Lôi Ty ngạc nhiên.
“Ừ.” Liêm Tuấn gật đầu, mắt nhìn sang cô: “Em không vui à?”
“Không… Không phải thế…” Vấn đề là có người đàn ông nào đi công tác mà lại mua qυầи ɭóŧ cho phụ nữ đâu? Đúng là quá kỳ lạ! Hơn nữa nghe nói mua qυầи ɭóŧ thật ra là mang tính chất ám hiệu với người phụ nữ…
Chẳng lẽ sếp tổng đại nhân muốn ăn món đậu hũ thối là cô đây ư?! Không đúng không đúng, phải là đậu hũ trắng mịn nổi trên nước mới đúng! (Bây giờ đâu phải là lúc để nghiên cứu xem rốt cục cô là loại đậu hũ nào chứ? -_- [] [] [] – tác giả)
Đang lúc Đỗ Lôi Ty suy nghĩ không biết mình là loại đậu hũ nào, sếp tổng đại nhân đã đi tới trước mặt cô, sau đó mở miệng hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Hả? Đỗ Lôi Ty ngẩn người, trả lời máy móc: “Hai mươi sáu.”
“Một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi mà mặc qυầи ɭóŧ chú cừu vui vẻ, em không cảm thấy rất mất mặt sao?”
Ầm ầm…
Mặt người nào đó vỡ tan.
“Ai? Ai bảo tôi mặc qυầи ɭóŧ cừu vui vẻ? Anh…anh nói vớ vẩn…” Người ta rõ ràng là mặc qυầи ɭóŧ chú cừu lười cơ mà! T^T
Thật ra thì, cô mặc qυầи ɭóŧ gì cũng không quan trọng, quan trọng là… Sao sếp tổng đại nhân biết cô mặc qυầи ɭóŧ cừu?
Đúng vậy, sao sếp tổng đại nhân lại biết Đỗ Lôi Ty mặc qυầи ɭóŧ cừu?
Để chúng tôi chiếu lại một đoạn VCR! (Video cassette recording – Vi)
>>> Bắt đầu phát VCR>>>
Một ngày vài tuần trước, chị Ngô đang giặt một đống quần áo, Lượng Lượng cháu chị chơi bên cạnh.
Bỗng nhiên, hai mắt Lượng Lượng sáng lên: “Có cừu!” Bàn tay nhỏ bé giựt một cái, giơ lên cái qυầи ɭóŧ cừu của Đỗ Lôi Ty, “Bà nội, cái này là cừu lười nè!”
Chị Ngô đang bận giặt quần áo bị Lượng Lượng làm phiền, không nhịn được khoát khoát tay: “Tránh ra tránh ra! Qua một bên chơi đi!”