Chương 13
Buổi sáng, Đỗ Lôi Ty đến cửa hàng từ rất sớm, sau khi đến tinh thần cô vẫn cứ ngẩn ngơ.
Mãi khi Giới Vô Song phát hiện cô có gì đó không ổn mới quan tâm hỏi thăm: “Tiểu Đỗ, nhìn cô tinh thần có vẻ không tốt lắm, tối hôm qua ngủ không ngon à?”
Câu hỏi này gợi lên những ký ức nhớ lại mà hãi hùng về chuyện liên quan đến tối hôm qua của Đỗ Lôi Ty.
Tối ngày hôm qua, sau khi cô nóng bốc đầu cưỡng hôn sếp tổng đã xảy ra một loạt chuyện không thể tưởng tượng nổi. Đầu tiên là sếp tổng đại nhân kịch liệt phản công, rồi đến sự kiện chảy máu mũi thần kỳ, sau đó vì cô chảy máu không ngừng nên sếp tổng đại nhân không thể làm gì khác hơn là để cô nằm trên giường, lấy khăn bông lạnh cầm máu cho cô. Dừng lại dừng lại ở đoạn này, cô đã cảm nhận được sự mềm mại trên cái giường của sếp tổng đại nhân, khăn bông lạnh trên trán cũng mềm, ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, ngay cả ánh mắt của sếp tổng đại nhân cũng dịu dàng đến mức tan chảy…
Vì thế, trong hoàn cảnh mềm mại dịu dàng đó, Đỗ Lôi Ty đã ngủ thϊếp đi.
Đến tận buổi sáng hôm nay khi cô mở mắt ra, cô mới phát hiện không ngờ mình lại ngủ trong phòng sếp tổng cả đêm. Điều khiến cô khϊếp sợ hơn chính là, sếp tổng đại nhân ngủ bên cạnh cô với nửa người ở trần!
Cảm giác giống như đã ngủ cả đêm trong động của một con hổ, khi tỉnh lại phát hiện ra trong động còn có con hổ kia đang ngủ thì khỏi phải nói nó đáng sợ đến mức nào.
Cho nên Đỗ Lôi Ty liền lăn một vòng từ trong động hổ… Không! Là trốn thoát ra từ trong phòng sếp tổng, vội vã thay quần áo, ngay cả bữa sáng còn chưa kịp ăn đã đi làm luôn.
Cô thật sự không tưởng tượng nổi nếu như sếp tổng đại nhân biết cô mặt dày ngủ trên giường anh cả đêm sẽ có vẻ mặt kinh khủng đến mức nào. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta không rét mà run.
Chuyện đến nước này, hôm nay cô có nên sang nhà Chu Dao Phỉ ở nhờ một đêm không?
Đang suy nghĩ, Chu Đại Phú bỗng nhiên cười hề hề xuất hiện. Vừa nhìn thấy Đỗ Lôi Ty, nụ cười lại càng thêm phần rực rỡ.
“Tiểu Đỗ! Chào buổi sáng!”
Đỗ Lôi Ty sợ hết hồn, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Quản lý, chào buổi sáng…”
Chu Đại Phú vỗ bả vai cô: “Tiểu Đỗ à, thật là cực khổ cho cô quá!”
“Cực khổ gì cơ ạ?” Vẻ mặt Đỗ Lôi Ty mơ màng.
Chỉ thấy Chu Đại Phú tiến đến trước mặt cô, bí hiểm nói: “Vừa rồi Liêm tổng mới gọi điện thoại tới, nói cảm nghĩ dùng thử cô viết rất tốt, anh ta rất hài lòng.”
Sếp tổng đại nhân?
Mặt Đỗ Lôi Ty thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng giải thích với Chu Đại Phú: “Quản lý, tối hôm qua tôi không…”
“Tiểu Đỗ, cô đừng ngại!” Chu Đại Phú ngắt lời, “Người có tinh thần xả thân vì cửa hàng như cô thật vĩ đại, Liêm tổng rất vui. Tiền thưởng năm nay của mọi người được bảo đảm tất cả cũng là nhờ cô đấy!” Ông càng nói càng kích động, trong chốc lát, tất cả những nhân viên khác trong cửa hàng đều vây quanh.
Vừa thấy các nhân viên xúm lại, Chu Đại Phú càng thêm phấn khởi, hắng giọng nói dứt khoát: “Hỡi các nhân viên của cửa hàng, đồng chí Tiểu Đỗ mặc dù là người mới nhưng tinh thần quên mình của cô ấy cực kì đáng để mọi người học tập! Chúng ta hãy cho cô ấy một tràng pháo tay.”
Tiếng vỗ tay “bốp bốp” vang lên, lúc này không chỉ có Chu Đại Phú mà tất cả đồng nghiệp trong cửa hàng đều biết tối hôm qua cô đã phải “cực khổ”.
Đỗ Lôi Ty lúc này mới thật sự cảm nhận rõ, thủ đoạn trả thù mượn dao gϊếŧ người này của sếp tổng đại nhân máu lạnh vô tình đến thế nào. Quả thực có thể nói là tay không gϊếŧ người mà!
“Tiểu Đỗ, vì cống hiến xuất sắc của cô đối với cửa hàng, tôi quyết định thưởng cho cô!”
Lúc này, Đỗ Lôi Ty đáng thương đã không còn ôm bất cứ ảo tưởng gì với sự trong sạch của mình nữa, hỏi như đưa đám: “Quản lý, không phải là lại phát phiếu giảm giá cho tôi đấy chứ?”
“Cô yên tâm, lần này là phần thưởng vật chất!”
Phần thưởng vật chất? Đỗ Lôi Ty tinh thần hơi chấn động, dù sao “trong sạch” đã không còn, cầm được chút phần thưởng cũng tốt! Mất dưa hấu rồi thì nhặt hạt vừng cũng được.
Cô thấy Chu Đại Phú lấy ra một cái túi mua đồ có đầy trong cửa hàng, đưa tới tay Đỗ Lôi Ty.
Đỗ Lôi Ty lòng tràn đầy vui mừng cúi xuống nhìn, nhưng ngay sau đó cả khuôn mặt đen sì lại.
Một đống “áo mưa” đủ các loại, các mùi vị, các màu sắc được sắp xếp thật ngay ngắn nằm trong túi.
“Quản lý, đây là…”
Chu Đại Phú hào phóng phất tay một cái: “Những thứ này cô cũng cầm về dùng thử đi, muốn dùng bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu, đừng khách khí với tôi làm gì! Nếu không đủ dùng thì quay lại mà lấy!”
Rầm…rầm… Đỗ Lôi Ty sụp đổ.
Chu quản lý, ngài thật sáng tạo!
Cứ như thế, Đỗ Lôi Ty đi làm nhiều năm như vậy lần đầu tiên mang một túi to đùng toàn bαo ©αo sυ về nhà.
Lúc đi tới cửa lớn, ông Dư đi ra ngoài đón, thấy cái túi trong tay Đỗ Lôi Ty bèn nhiệt tình đòi cầm giúp cô.
“Không cần!” Đỗ Lôi Ty cuống quít giấu túi ra phía sau, đánh trống lảng, “Dư quản gia, sếp tổng… đã về chưa?”
“Báo cáo phu nhân, chủ tịch còn chưa về ạ.”
Đỗ Lôi Ty thở phào nhẹ nhõm, may mà sếp tổng đại nhân còn chưa về. Nếu không để anh thấy cả túi bαo ©αo sυ này không biết còn xảy ra chuyện kinh khủng gì đây.
Ông Dư bỗng nhiên nhớ ra gì đó, “Có điều, lúc sáng nay khi chủ tịch ra khỏi nhà có thứ muốn tôi giao cho phu nhân.”
“Cho tôi?” Đỗ Lôi Ty hơi kinh ngạc, sếp tổng đại nhân sẽ cho cô cái gì? Chẳng lẽ là bom hẹn giờ… (-_- [] [] [] Đỗ Đỗ, có phải cô suy nghĩ nhiều quá rồi không? – tác giả)
Đỗ Lôi Ty quả thật không cần căng thẳng vì cái mà sếp tổng đại nhân đưa cho cô là một cái điện thoại di động.
Mở bao bì ra, cái đầu tiên đập vào mắt Đỗ Lôi Ty chính là thân máy màu tím. Cô lấy ra nhìn, hoá ra là một cái điện thoại di động kiểu nắp gập của Nhật Bản. Màn hình còn to gấp ba bốn lần so với cái điện thoại bị cướp của cô, bàn phím trông cũng sáng hơn, thậm chí sếp tổng còn rất tốt bụng treo trên máy một cái móc trang trí làm bằng thuỷ tinh.
Có điều khi nhìn thấy cái móc treo kia, Đỗ Lôi Ty 囧.
Sếp tổng đại nhân, anh đừng có mua cái gì cũng liên quan đến chó chứ! >_<
Vì là lần đầu tiên dùng điện thoại di động cao cấp như thế nên Đỗ Lôi Ty cực kì hăng hái phấn khởi, cầm sách hướng dẫn sử dụng không ngừng nghiên cứu. Hàng cao cấp quả nhiên là hàng cao cấp, ngay cả sách hướng dẫn sử dụng cũng dày hơn so với cái điện thoại rách nát kia, đầy đủ mọi thứ. Đỗ Lôi Ty thấy vậy choáng váng, cuối cùng vẫn chỉ học xong được cách gọi điện thoại và gửi tin nhắn. -_- [] [] []
Thôi, hay là dùng thử tí đã xem sao.
Cho nên Đỗ Lôi Ty cầm lấy điện thoại, gọi cho Chu Dao Phỉ đầu tiên.
“Alô?” Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên giọng Chu Dao Phỉ, vừa rõ ràng lại vừa nghe rất thật.
Thì ra ngay cả chất lượng cuộc gọi cũng tốt hơn nhiều, sếp tổng đại nhân suy nghĩ thật quá chu đáo! Đỗ Lôi Ty vừa âm thầm vui vẻ vừa giả giọng hỏi: “Đoán xem ta là ai?”
“Đỗ Lôi Ty, mày bị ngu hay là thế nào thế hả? Mấy tuổi rồi còn chơi trò trẻ con!”
Chu Dao Phỉ vặn hỏi làm Đỗ Lôi Ty rất buồn bực: “Sao mày biết là tao?”
“Nói nhảm, đây không phải là số điện thoại di động của mày thì chẳng lẽ là của heo của chó chắc?”
Mặc dù bị Chu Dao Phỉ mắng rất thảm nhưng vừa nghĩ tới sếp tổng đại nhân ngay cả chuyện làm lại số điện thoại di động cũ cũng nghĩ đến, Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy trong lòng có chút ấm áp…
Người có chuyện vui tinh thần thoải mái, cho nên Đỗ Lôi Ty quyết định trong thời gian ngồi gọi điện thoại phải giải quyết xong túi “áo mưa” kia: “Phỉ Phỉ, mày có muốn mua bαo ©αo sυ không?”
“Cái gì? Bαo ©αo sυ á?”
“Ừ, tao nghĩ mày và Hạ Khôn còn chưa kết hôn, chắc là dùng được…”
“Mày điên rồi à?” Lời còn chưa nói hết, Chu Dao Phỉ đầu bên kia điện thoại đã rống lên: “Con điên nào dám bảo tao tránh thai, tao kị cả nhà nó!”
Đỗ Lôi Ty sợ đến toát mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng ngắt điện thoại.
Tính cách như thế sinh con ra liệu có nuôi nó thành Ultraman không?
Sau khi ngắt điện thoại với Chu Dao Phỉ, Đỗ Lôi Ty tiếp tục gọi điện thoại cho mẹ già: “Alô? Mẹ à! Con là Ty Ty đây!”
“Con gái à! Sao lại gọi điện thoại cho mẹ vào lúc này? Có phải là con có rồi không…”
“… Con gọi nhầm số.” Đỗ Lôi Ty cuống quít dập máy.
Sếp tổng khó hầu hạ, ngay cả cái điện thoại sếp tổng thải ra cũng không bình thường được. Sau mấy cuộc điện thoại, Đỗ Lôi Ty hoàn toàn mất đi sự kích động muốn gọi điện thoại tiếp.
Aizz, vẫn nên bình tĩnh yên ổn ăn một bữa cơm thì hơn.
Đang lúc cô chuẩn bị đứng dậy thì điện thoại di động bỗng nhiên sáng lên, sau đó tiếng chuông cũng vang lên theo.
Có điện thoại!
Vừa rồi gọi nhiều như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhận điện thoại, Đỗ Lôi Ty vội vàng với lấy nhìn, trên màn hình hiện lên dãy số lạ.
Sẽ là ai đây? Đỗ Lôi Ty ấn nút nhận, “Alô?” một tiếng.
“Alô.” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói mà dù sóng lớn cũng không sợ hãi của sếp tổng đại nhân truyền đến làm Đỗ Lôi Ty sợ hết hồn.
Điện thoại của sếp tổng rồi lại còn có giọng nói của sếp tổng, thật là quá quá quá… quá đáng sợ!
Không đợi cô kịp phản ứng, giọng nói của Liêm Tuấn lại vang lên một lần nữa: “Nhận được điện thoại di động rồi à?”
“Dạ…” Đỗ Lôi Ty chậm chạp trả lời.
“Có dùng không?”
-_- [] [] [] Sếp tổng, anh hỏi thế có phải là hình như không được khéo léo cho lắm không?
Xét thấy cuộc điện thoại này của sếp tổng đại nhân khá là bất ngờ nên diễn biến tiếp theo biến thành một hỏi một đáp vô cùng cơ giới hoá.
Liêm Tuấn: “Trong người thấy khá hơn chưa?”
Đỗ Lôi Ty: “Đỡ hơn một chút rồi ạ…”
Liêm Tuấn: “Ăn cơm chưa?”
Đỗ Lôi Ty: “Chưa ạ…”
Liêm Tuấn: “Tôi đã bảo chị Ngô chưng táo đỏ cho em rồi, nhớ ăn đấy.”
Đỗ Lôi Ty: “Vâng…”
Liêm Tuấn: “Ngày mai cuối tuần, nhớ vào bệnh viện thăm bà nội.”
Đỗ Lôi Ty: “Dạ…”
Liêm Tuấn: “Tôi cúp máy đây.”
“Đợi một chút!” Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên như vừa tỉnh ra từ trong mộng, “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói thản nhiên của sếp tổng đại nhân vang lên: “Los Angeles.”