An Thành sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng cười theo cậu. Gương mặt tuấn tú càng lộ ra vẻ mê người. Hắn mở chăn bị bó chặt ra, bao lấy người bên cạnh, “Cùng nhau đắp, cậu không mặc áo.”
“Ha hả, thói quen. ” Lâm Dược xấu hổ cười cười.
Dưới chăn vươn ra hai đôi tay, An Thành cầm tay cậu, ở trên phím đàn lưu loát đàn ra một bản nhạc đơn giản mà thanh thoát.
Hai mắt Lâm Dược trợn to, ánh mắt sáng ngời thoạt nhìn càng thêm trong trẻo “Làm sao anh biết tôi thích bản nhạc này?”
An Thành cười yếu ớt, không trả lời, chỉ là cầm tay cậu một lần nữa đàn bản nhạc « ngôi sao nhỏ » đơn giản, cho đến khi cậu đàn không còn sai nữa, mới buông lỏng tay, để cho cậu tự đàn.
“lấp lánh lấp lánh sao trời, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ… ” Lâm Dược nhẹ nhàng cùng hát lên, hoàn toàn đắm chìm trong thời thơ ấu của mình, khi đó mẹ còn sống, cha cũng chưa bệnh chết, tất cả hạnh phúc đều giấu trong khúc nhạc này.
Cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm phím đàn, lại không biết người đàn ông bên cạnh nam cũng đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt nóng rực mà điên cuồng, mang theo một loại si mê hiếm thấy, giống như thứ bị đè nén nhiều năm sẽ gào thét đi ra.
Không biết lúc nào, người đánh đàn dần dần ngủ gục, người đàn ông bên cạnh cẩn thận kéo cậu vào trong ngực, mê luyến vuốt ve khuôn mặt cậu.
“Lâm Dược, thật sự không có chút nào nhớ ra tôi sao… ” tiếng lẩm bẩm trầm thấp của ai đó lộ ra đau khổ, cô đơn vô cùng, giống như bị toàn bộ thế giới quên lãng, hắn cúi đầu, ngậm cánh môi cậu nhẹ nhàng hôn mυ"ŧ, động tác càng ngày càng điên cuồng, hận không thể đem người trong ngực nuốt xuống bụng.
Đột nhiên nhận ra cái gì, An Thành dễ như trở bàn tay ôm người trong ngực đi tới gần cửa sổ lớn phòng khách, nhìn ban công nào đó của tòa nhà đối diện, ánh mắt hung ác nham hiểm, một cổ tử khí từ từ tản mát ra.
“A —— ” một tiếng gào thét bén nhọn mở ra ánh bình minh.
Còi báo động u u theo đó mà đến, mấy chiếc xe cảnh sát chật chúc đầy tiểu viện. Chưa cần chốc lát, lầu dưới đã vây đầy cư dân.
Lâm Dược bị tiếng còi báo động đánh thức, sau vài giây sửng sốt nhanh chóng mặc quần áo, nhìn cửa phòng đối diện đóng chặt, mấp máy miệng, không tiến lên gọi An Thành, một mình đi xuống lầu.
Mà lúc cậu vừa rời đi, cửa phòng ngủ đóng chặt kia két một tiếng mở ra, người đàn ông bên trong đứng trong bóng mờ, áo sơ mi trắng là phẳng đến mức không có một nếp nhăn.
Người chết, Chu Tử Khải. Nam, hai mươi sáu tuổi, nhϊếp ảnh gia tự do.
Lâm Dược nhìn lướt qua thi thể, sắc mặt không khỏi tái đi. Tử trạng của gã cực kỳ thảm thiết, cả người nằm trong vũng máu, trước khi chết hình như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, con ngươi trừng thật lớn, lồi đến mức gần như sắp rơi ra.
“Tạo nghiệp chướng a, có cái gì nghĩ không ra, lại nhảy lầu tìm chết. ” chung quanh có người dè dặt nói thầm.
Cảnh sát ở trong phòng người chết cũng không phát hiện dấu vân tay và manh mối khả nghi, cuối cùng chỉ có thể phán định người chết do tự sát.
Người chung quanh ở nhỏ giọng bàn tán. Nghe nói, người chết là tên biếи ŧɦái, trong phòng thu thập rất nhiều hình bam nữ khỏa thân, có đang tắm, thoát y, thậm chí bộ dạng làʍ t̠ìиɦ cũng bị chụp lại, theo kia góc độ xem ra, hiển nhiên là bị người chụp trộm. trên ban công Chu Tử Khải đặt một giá kính viễn vọng cao cấp, mà ban công đối diện chính là phòng khách của Lâm Dược.
Lâm Dược không khỏi rùng mình một cái, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác quái dị, đẩy ra đám đông càng tụ càng nhiều, một mình vội vàng trở về nhà.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì? ” trên bàn đã bày xong bữa sáng, An Thành ngẩng đầu nhìn cậu.
Lâm Dược khuôn mặt trắng bệch lắc đầu, “Có người nghĩ không ra nhảy lầu tự sát. Người này tôi đã gặp, trước đây không lâu vừa dọn đến, hai ngày trước vẫn bắt chuyện với gã.”
An Thành thản nhiên ồ một tiếng, “Tới đây ăn sáng đi, tôi đã làm một phần cho cậu.”
“A, thật thịnh soạn a, lần tới đến lượt tôi nấu cơm. ” Lâm Dược quét về phía bàn cơm, dạ dày vốn có chút quằn quại, thoáng cái thoải mái không ít.
Ăn được một nửa, chuông điện thoại di động vang lên, là ca khúc « anh yêu em », ca khúc lưu hành được đám thanh niên nam nữ đương thời thích ngâm nga nhất.
Lâm Dược nhìn điện thoại, vội vàng nói ngại ngùng với An Thành, chạy đến ban công nghe điện thoại.
Không khí ấm áp bỗng nhiên bị cắt đứt, trong mắt An Thành xẹt qua tia lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó hạ ánh mắt xuống.
“Là bạn gái của tôi, Tiểu Dung, hôm nay là sinh nhật cô ấy, đúng lúc là thứ bảy, cho nên tôi đã đồng ý ở bên cô ấy một ngày. ” tiếp điện thoại xong Lâm Dược cười rạng rỡ với An Thành, bắt đầu thu dọn đồ đạc đi ra cửa.
“… Thì ra, cậu đã có bạn gái. ” An Thành cúi đầu, cái muỗng trong tay từng chút từng chút quấy ly sữa.
“Ừ, Tiểu Dung là cô gái rất tốt, mặc dù chúng tôi quen biết không lâu, nhưng tôi hy vọng có thể giữ vững đoạn tình yêu này. ” Lâm Dược cười nói, vừa nói vừa cầm áo khoác trên giá, vội vã mở cửa, trước khi đi lại quay đầu lại bồi thêm một câu, “Buổi tối tôi sẽ trở về nấu cơm, coi như đáp lại bữa sáng!”
Tí tách, tí tách, có thứ gì đó như giọt nước rơi vào trong ly sữa tươi, trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ, người đàn ông trán nhuộm dần màu máu cũng xem như không có việc gì một hơi cạn sạch ly sữa tươi nhỏ máu kia.
Lưu Dung là sinh viên đại học chính quy mới tốt nghiệp, cũng coi như là học muội của Lâm Dược, hai người tính cách rất hợp. Một tháng ngắn ngủi, Lưu Dung đã trở thành bạn gái của Lâm Dược.
“Lâm Dược, anh nhắm mắt lại, em có thứ muốn tặng cho anh. ” Lưu Dung cười tủm tỉm nói, đôi mắt to chớp chớp, cực kỳ đáng yêu.
Bất đắc dĩ cười một tiếng, Lâm Dược chậm rãi nhắm mắt lại.
Một cái hôn nhẹ nhàng hạ xuống khóe miệng mình, rất nhẹ rất mềm, nhưng mà xúc cảm mang theo chút.. Lạnh lẽo, giống như hồ nước sáng sớm mùa thu, lạnh đến bên trong da thịt.
Lâm Dược đột nhiên mở mắt, lại thấy Lưu Dung đang đứng cách đó hai bước, cúi đầu, cố gắng tìm kiếm trong túi của mình, một lát sau, cô bé khẽ cười một tiếng, “Rốt cuộc tìm được. Còn tưởng rằng vứt đâu. ” sau đó rất vui vẻ lấy ra một cái hộp đưa cho cậu.
Lâm Dược nhận lấy hộp quà, lòng bàn tay trong lúc vô ý tiết ra một chút mồ hôi lạnh.
Vừa rồi…hôn cậu là ai?
“Thích không? ” Lưu Dung mong đợi nhìn cậu.
Lâm Dược nhìn cà vạt xanh lam tinh xảo trong hộp, mất tự nhiên nhếch nhếch miệng, “Rất đẹp, anhrất thích. ” vốn là cậu nên đưa quà sinh nhật, cho đối phương, không nghĩ tới đối phương lại trước một bước tặng cậu.
Lời Lâm Dược vừa nói ra, chung quanh đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh, làm cậu không khỏi rùng mình một cái, giống như có một ngón tay ở khóe miệng cậu vuốt ve hai cái.
Lưu Dung nhận được tán thành của cậu, hoạt bát cười đi xa, chỉ có cậu ngây người tại chỗ, đưa tay vuốt ve khóe miệng, ngón tay phát run.
Sau đó, cậu trơ mắt nhìn cô gái đáng yêu kia trượt chân, thân thể ngửa ra sau, cả người bị chiếc taxi vọt qua đυ.ng bay ra ngoài.
Thanh âm hỗn loạn, tiếng hô hoán của người qua đường, Lâm Dược vươn tay muốn đến đỡ cô gái bị ngã vào vũng máu kia dậy, nhưng là toàn thân giống như bị thứ gì quấn lấy, muốn động mà không được, chỉ có thể một mình đứng ở đó, nhìn người xung quanh càng vây càng nhiều, thanh âm ríu ra ríu rít, cuối cùng biến thành tạp âm.
Bản thân giống như ngăn cách với toàn thế giới.