Chương 9: Góa phụ cả đời

Hứa Lan Chi kể lại nguyên văn tất cả những gì nghe được trên lầu cho mẹ Trần.

Hóa ra là cha mẹ của Bạc San đang thúc giục cô nhanh chóng về nhà, hai vợ chồng già là những người lương thiện cả đời làm giáo viên ở một thị trấn nhỏ, họ không cần con gái mình sống trong nhung lụa, chỉ muốn con gái có người chăm sóc đến hết cuộc đời.

Họ biết nhà giàu có quyền quý có rất nhiều quy củ, sợ sẽ đưa ra điều kiện gì hoặc cố tình dụ Bạc San ở lại, còn không phải là muốn con gái họ ở vậy làm góa phụ cả đời sao?

Ai mà không thương con mình, cho dù không cần cháu gái đi chăng nữa thì cũng sẽ không đồng ý để Bạc San làm như vậy. Nói có chút tàn nhẫn, con cái vẫn thể có lại, nhưng người duy nhất có thể quan tâm, chăm sóc con gái họ chỉ có thể là nửa kia sẽ đi cùng cô đến già..

Hứa Lan Chi cũng hiểu cảm giác làm cha mẹ, bà cũng là người thấu tình đạt lý, cho dù Bạc San muốn ở nhà họ cả đời, bà cũng sẽ không đồng ý, nhưng mấu chốt là, nếu cô rời đi, trong thời thơ ấu của Tình Tình chẳng khác nào một đứa trẻ mồ côi mẹ?

Nhưng Hứa Lan Chi lại không thể giao đứa trẻ cho nhà họ, như vậy chẳng phải là sẽ gϊếŧ chết bà sao?

Mẹ Trần cúi đầu nhìn Hứa Lan Chi sắp rơi nước mắt, nhớ tới lời Hỉ Thúy nói lúc sáng, đang do dự không biết có nên nói ra không, cuối cùng, miệng vẫn không kiềm chế được mà thì thầm vào tai Hứa Lan Chi.

Lúc đầu, Hứa Lan Chi còn đang khóc, nhưng sau khi nghe mẹ Trần nói nửa chừng, bà đại khái hiểu, lập tức ngẩng đầu lên hai mắt đẫm lệ, kinh ngạc nói: "Cái này…sao có thể được? Chị dâu và em chồng..."

Nói ra thì không hay đâu!

Mẹ Trần giải thích: "Bà cứ yên tâm, tôi đã nghĩ rồi. Cô Bạc San và cậu cả chỉ mới nhận giấy chứng nhận kết hôn, cũng chưa tổ chức đám cưới. Ngoại trừ người thân cũng không ai biết chuyện này cả. Miễn là mọi người giữ im lặng, tin tức sẽ không truyền ra ngoài. Sau này, Tình Tình còn có thể gọi cậu hai là cha, vẹn cả đôi đường.”

Nghe thấy năm chữ "gọi chú hai là cha", Hứa Lan Chi có chút cảm động, tuy rằng bà không biết nỗi khổ của mẹ đơn thân, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Bạc San tái hôn và có một gia đình khác mà khó tránh khỏi sẽ bỏ bê Tình Tình, trái tim mà liền đau như kim châm.

Ý nghĩ điên rồ này giống như bén rễ trong đầu Hứa Lan Chi, nhanh chóng phát triển.

Nhưng sau khi giải quyết xong chuyện này, vấn đề tương tự lại ập tới.

Cả Bạc San và Hữu Dương đều là sinh viên đại học với trình độ học vấn cao hơn, liệu họ có chấp nhận tàn dư của xã hội cũ mà chấp nhận việc chị dâu cưới em chồng?

Như biết Hứa Lan Chi đang nghĩ, mẹ Trần lại cúi xuống thì thầm: "Còn việc Bạc San có đồng ý hay không, bà cứ yên tâm. Cô ấy xinh đẹp như vậy, người đàn ông nào mà không bị thu hút? Nếu thực sự không được thì cứ nhốt họ vào một căn phòng. Đêm vắng, trăng thanh, một nam một nữ đang tuổi xuân phơi phới lại ở chung phòng, nói không làm gì cũng không ai tin. Nếu không được thì thêm chút gia vị, gạo sống cũng sẽ nấu thành cơm mà thôi."

Mặc dù Hứa Lan Chi đã bị dao động nhưng bà vẫn còn có chút do dự.

Lúc này, mẹ Trần lại đổ thêm dầu vào lửa: "Phải nhanh chóng thực hiện, nếu ông Trình quay lại sẽ không dễ đâu.”