Chương 4: Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh

Hắn căn bản không có xuống xe, sau khi đỗ xe ngoài ga ra, liền xông thẳng đến bảo mẫu đang bế Trình Ngữ Tình. Vì hắn ra nước ngoài nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô cháu gái này, hắn tăng tốc xe dừng lại, đi tới.

Không ngờ, vừa đến gần đã thấy cô cháu gái nhỏ đang bú từng ngụm sữa một ở bầu ngực mẹ.

Người phụ nữ trước mặt mặc một chiếc váy đen dài, rộng thùng thình, chiếc váy khiến cô trông càng gầy hơn, đai trước ngực bị Trình Ngữ Tình vội vàng kéo lộ ra bờ vai mịn màng.

Theo góc nhìn của người khác, có lẽ cô che chắn rất tốt, nhưng với góc nhìn của Trình Hữu Dương, hắn chỉ có thể nhìn thấy bộ ngực lấp ló sau lớp áσ ɭóŧ mỏng, thoang thoảng mùi sữa.

Trình Hữu Dương đã có vài người bạn gái là người nước ngoài, hắn biết rằng cơ thể người phương Tây nói chung phát triển hơn người Trung Quốc, kích thước của Bạc San không quá lớn nhưng hình dáng tròn trịa rất đẹp. Hơn nữa, sau hai tháng sinh con xong cũng không bị thay đổi quá nhiều.

Nhận ra mình đã nghĩ nhiều, Trình Hữu Dương lập tức đảo mắt đi, nhìn thấy Bạc San đang cho đứa bé bú, hắn vội vàng chạy tới xem cháu gái.

Cách đó không xa, Hứa Lan Chi nhìn thấy cảnh này lại không khỏi rơi lệ.

Con cả lớn lên tuy không anh tú bằng con thứ, nhưng là cùng một mẹ sinh ra, cho nên ngoại hình vẫn giống nhau. Nhìn khung cảnh trước mắt thật sự rất giống cảnh tượng khi Trình Hữu Thiên còn sống.

Mẹ Trần biết bà khóc vì cái gì, vội vàng an ủi: "Bà à, cẩn thận rơi nước mắt, trong lòng lại không tốt. Không phải ông Trình nói lần này Hữu Dương về sẽ không rời đi nữa sao? Trong cái rủi cũng có cái may, hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là đau lòng, mà là nghĩ chuyện của Bạc San nên xử lý thế nào."

Hứa Lan Chi biết ý của mẹ Trần là gì, Bạc San chỉ mới 22 tuổi, dù cô tự nguyện làm góa phụ cả đời, nhà họ Trình cũng sẽ không tài nào làm chuyện thiếu đạo đức như vậy.

Huống chi, sau khi sinh con xong, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của Bạc San lại có thêm chút nữ tính cùng nét duyên dáng của thiếu nữ. Điều này càng khiến cô hấp dẫn hơn trước rất nhiều. Người ta thường nói góa phụ rất nhiều thị phi, dù cho Bạc San không đi trêu ghẹo họ, họ cũng sẽ chủ động tìm đến cửa, thật sự rất phiền phức.

Hứa Lan Chi xoa xoa thái dương đau đầu nói:

“Quên đi, chuyện này tôi có thể lo liệu được, chỉ cần Tình Tình có thể ở nhà chúng tôi là được, tôi không thể sống thiếu đứa bé này một ngày. Chỉ xa nó vài giờ thôi tôi cũng cảm thấy khó chịu đến phát hoảng rồi.”

Nỗi đau của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chỉ có thể được xoa dịu bằng sự tiếp nối của sinh mệnh.

“Tôi nhìn không ra.” Mẹ Trần ở bên cạnh suy nghĩ, “Thứ nhất, tôi thấy Tình Tình hình như ngoại trừ sữa của mẹ nó thì ai cũng đều không chịu, thứ hai, Bạc San cũng không phải là người dễ dàng bỏ con.”

“Vậy chẳng lẽ nó lại mang cháu gái của con đi tái hôn sao?” Hứa Lan Chi tức giận mắng vài câu, bà rất nghe lời mẹ Trần, cảm thấy mẹ Trần đã lớn tuổi nên phân tích rất thấu đáo. Nghe mẹ Trần nói vậy, có vẻ như Bạc San thực sự giống như bắt cháu gái của mình gọi người khác là ông bà, Hứa Lan Chi không khỏi cảm thấy rất bực mình.

Thấy bà trong chốc đau buồn trong chốc lát lại tức giận, sợ bà gặp rắc rối, mẹ Trần lại lập tức an ủi: “Bà à, ý tôi không phải như vậy, chỉ là chúng ta cần sớm tính toán, miễn đừng để quyền chủ động

rơi vào tay người khác là được."