Chương 12: Con cảm thấy Bạc San như thế nào?

Hứa Lan Chi chỉ cười cười, "Chuyện này không nói nữa, đi ăn cơm đi, món ăn hôm nay đều là do mẹ Trần nấu, tất cả là món con thích ăn, vào đếm thử đi?”

Hứa Lan Chi gắp cho hắn một miếng măng, bà đặt đũa sang một bên, thấy hắn đã sắp no, lại không có động vào đồ ăn trên bàn nữa, bà liền liếc mẹ Trần để ra hiệu dọn bàn. Ngược lại, Hứa Lan Chi đứng dậy, chỉ vào cửa kính dẫn ra sân sau bên kia, nói: "Con ra ngoài ngồi đi, mẹ có chuyện muốn nói với con."

Trình Hữu Dương không cảm thấy có gì lạ, đứng dậy, chỉnh chỉnh quần áo rồi cùng mẹ bước ra ngoài.

Phía sau là một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa hồng. Những bông hoa nở bung cả một góc vườn, cành lá tươi tốt leo lên hàng rào sắt, thỉnh thoảng điểm xuyết những nụ hoa màu hồng nhạt, rất đẹp mắt.

Hứa Lan Chi chậm rãi đi đến bên cạnh ghế mây, ngồi xuống, cười nhìn con trai bên cạnh, hỏi: "Gần đây có chuyện gì sao?"

"Cái gì làm sao?"

"Chính là về chuyện yêu đương, con có bạn gái chưa?"

Trình Hữu Dương thấy tâm trạng bà cũng tốt hơn rất nhiều, cũng nguyện ý ngồi trò chuyện với mẹ, vì vậy, hắn tháo cà vạt, nới cúc áo sơ mi trên cổ, nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

"Là dạng phụ nữ như thế nào?"

Sau khi nhận được câu trả lời này, Hứa Lan Chi vô cùng tò mò.

"Con gặp cô ấy khi còn ở Stanford."

"Cô ấy không trở về cùng con ư?"

Hứa Lan Chi biết rằng lần này con trai trở lại, chắc chắn sẽ không đi nữa. Trình Hữu Dương đã từ chức ở nước ngoài.

"Không biết. Cô ấy nói còn muốn đi học. Ở đó có bạn bè của cô ấy."

Trình Hữu Dương nhún nhún vai, tỏ ra không mấy quan tâm.

Thái độ này khiến Hứa Lan Chi đại khái biết cái gọi là bạn gái này có lẽ chỉ là để cho vui mà thôi, không phải là thật. Bà lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu vào chuyện chính, "Nếu con bé không về đây, mẹ cũng không ép. Trên đời này còn rất nhiều cô gái tốt, con cảm thấy Bạc San như thế nào?"

Những ngón tay đang gõ trên bàn của Trình Hữu Dương dừng lại ngay lập tức. Hắn cau mày nhìn mẹ một lúc lâu, hắn đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Mẹ, mẹ có ý gì?"

Hứa Lan Chi cũng không sợ, "Không có ý gì, mẹ chỉ hy vọng con và Bạc San ở bên nhau để Tình Tình có thể gọi con bằng cha."

Trình Hữu Dương không biết phải diễn tả tâm tình của mình lúc này như thế nào, hắn đang buồn bực người mẹ đã nhiều năm không tới đây, hôm nay lại bất ngờ đến đây? Lại còn đưa người phụ nữ đó đến.