Cô nhìn em gái nhỏ, dịu dàng nói: "Hành lang bệnh viện không phải là nơi chơi đùa, không thể chơi bóng ở chỗ này đâu!"
"Tại sao?" Em gái nhỏ mở to hai mắt, ngây thơ hỏi.
"Bởi vì nơi này rất nhiều người, hơn nữa phần lớn đều là bệnh nhân. Em chạy tới chạy lui như vậy, nếu đυ.ng vào những người bệnh kia, thân thể họ đã rất không thoải mái rồi, bọn họ không phải lại càng không thoải mái sao?" Cô nán lại giải thích cho cô nhóc nghe, trên mặt không hề thấy sự không kiên nhẫn nào.
"À. . . . . ."
Em gái trầm ngâm một tiếng, ước chừng hiểu ý của cô, nở nụ cười ngây thơ: "Em hiểu rồi, chị ơi, vậy bây giờ chị có thể trả cầu lại cho em hay không?"
"Dĩ nhiên có thể!"
Cô cười cười, sờ sờ đầu bé gái, đem cầu trả lại cho em, vừa quay đầu lại thì phát hiện Mục Phong như đang suy nghĩ điều gì, nhìn cô chằm chằm: "Sao anh nhìn tôi như vậy?"
"Tôi hài lòng với việc cô có kiên nhẫn với đứa nhỏ như vậy."
Anh tưởng rằng cô sẽ liếc bé gái, hoặc cảnh cáo ó không được ở trên hành lang bệnh viện chạy loạn hay gì gì đó, nhưng không nghĩ tới cô lại dịu dàng, thân thiết như thế, thật sự ngoài dự tính của anh.
"Trẻ con, cùng nó so đo làm gì? Thật ra thì bé gái đó được giáo dục tốt nên rất ngoan ngoãn, nếu không sẽ lôi thôi lắm ~~"
Cô nhún nhún vai, không để bụng hiểu lầm của anh.
"Cô Giang Mạnh Phi."
Cô vừa nói xong, y tá liền mở cửa ra gọi.
"Đến lượt tôi rồi!"
Cô vội vã nhảy lên đi vào phòng khám, y tá giúp cô tháo băng gạc trên chân ra, bác sĩ nhìn miệng vết thương, bôi lên một lớp thuốc mỏng, rốt cuộc tuyên bố cô thoát khỏi bể khổ.
"Chúc mừng cô khỏi hẳn, không cần lấy thuốc, cũng không đến thay thuốc nữa."
"Cám ơn."
Tin tức tốt vậy khiến cô cười tươi, cầm lại giấy khám sức khỏe của mình đi ra phòng khám.
Người chờ thanh toán tiền khám bệnh không nhiều lắm, sau khi trả hóa đơn xong, đi trên hành lang dài của bệnh viện, cô kéo Mục Phong bên cạnh: "Này, bác sĩ nói tôi khỏi rồi, vậy. . . . . . không phải là tôi có thể bắt đầu đi làm sao?"
"Tôi thật sự chưa thấy ai thích đi làm như cô." Mục Phong không thể tức giận, bật cười nói.
"Không phải là tôi thích đi làm, chỉ là chờ việc đã lâu, ở nhà rảnh rỗi đến sắp khùng rồi. . . . . ." Cô cố gắng nhẫn nại, tức giận trừng anh: "Dù sao ông chủ lớn như anh, chắc là sẽ không hiểu được bất đắc dĩ của dân thường chúng tôi đâu!"
"Nói như vậy không công bằng đó, ông chủ cũng là người, cũng có bất đắc dĩ cô không thể tưởng tượng." Chỉ cần là người thì sẽ gặp cảnh khó khăn, anh cũng vậy thôi.
"Nói đến đây, ở trên xe anh nói chúng ta có bất đắc dĩ giống nhau là có ý gì?" Cái vấn đề này làm phiền cô mấy chục phút, vừa đúng cơ hội hỏi rõ ràng.
"Ừ. . . . . ."
Mục Phong trầm ngâm, dường như đang tính toán nên mở miệng như thế nào: "Thật ra thì tình cảnh trước mắt của tôi tương tự cô, làm tôi có chút nhức đầu."
Lúc đầu, anh không có ý định cho người ngoài biết chuyện này, nhưng khi hai người gặp nhau, thì có cảm giác "Đồng bệnh tương liên" (cùng có bệnh thì thông cảm cho nhau), giống như không nói ra cũng không thoải mái, anh do dự một chút, vẫn quyết định đem tình hình của mình nói cho cô nghe.
"Tôi nào có cái gì . . . . . ."
Cô mới vừa mở miệng, liền nghĩ đến chuyện anh mới vừa rồi ở trên xe nói: "Anh là nói chuyện tôi bị người nhà thúc giục tìm đối tượng? Chẳng lẽ anh cũng thế?"
"Đúng vậy, đáng sợ hơn, người thúc giục lại là bà ngoại tôi."
Mục Phong cười khổ, cô dùng chữ "cũng" này, làm cho cảm giác bất lực của anh về trạng thái cân bằng: "Bà muốn tôi trong ba tháng tìm được cô gái mình thích, nếu không sẽ phải thu hồi quyền thừa kế của tôi."
Thu hồi cổ phiếu Nghiêm thị trên tay anh, mặc dù không phải là truất quyền người kế thừa của anh, nhưng để tránh còn phải giải thích tất cả nguyên nhân nắm giữ của các anh em họ và tỷ lệ phân phối, anh nói gọn lại.
"Nghiêm trọng vậy sao?!" Cô giật mình, lên tiếng kinh hô.
Dù sao bối cảnh nhà anh không phải bí mật gì, hầu như tất cả mọi người đều biết anh là cháu ngoại lão Đổng sự trưởng "Nghiêm thị Kim khống", nhưng ngay tại chỗ nghe được chuyện quyền thừa kế vẫn cảm thấy rất sốc.
"Đúng vậy!"
Dẫn cô đi ra bệnh viện, khóe miệng của anh mặc dù khẽ giương lên, nhưng nhìn ra được cũng không phải là vui vẻ từ trong lòng.
"Vậy sao anh còn không nhanh nghĩ biện pháp giải quyết đi?"
Điên rồi! Sao anh ta còn cười được?
Trong lúc vô tình, cô đã xem Mục Phong là bạn bè, nghe được anh gặp phải chuyện nghiêm trọng như thế, không thể khống chế căng thẳng.
"Nghĩ biện pháp gì chứ? Chung quy thì tôi không thể tùy tiện tìm người ghép vào cho đủ sao?"
Đi tới bãi đậu xe, anh bấm nút điều khiển, mở cửa muốn cô lên xe: "Lên xe trước rồi hãy nói!"
Giang Mạnh Phi ngồi ở trong xe, nghiêm túc nghĩ tới anh nói câu có thể "Tìm người ghép vào cho đủ" kia.
"Ai ~~ bà ngoại anh có ý là, trong vòng ba tháng tìm được người trong lòng, sau đó thì sao? Muốn tới mức độ nào mới có ý nghĩa?"
Chờ anh lên xe, đóng cửa xe xong, cô không kịp chờ đợi liền đặt câu hỏi.
Cô gái mình thích, điều kiện này quá mơ hồ, thích bề ngoài, thích tính tình cũng gọi là thích! Huống chi muốn qua lại đến cái mức độ nào mới qua cửa? Nghe qua một chút tiêu chuẩn cũng không có.
Huống chi, trong vòng ba tháng phải tìm được chân mệnh thiên nữ căn bản là không thể nào, cô hoài nghi bà ngoại anh căn bản là cố ý muốn gây phiền toái cho anh.
Chỉ là, cái gọi là "ân đền nghĩa trả", mấy ngày nay anh vì mình làm "lao động phục vụ" nhiều như vậy, cô nên báo đáp, vì vậy cô muốn làm rõ điều kiện của bà ngoại anh là gì trước, lại nghĩ có ai thích hợp hay không, muốn giúp anh lừa dối vượt qua kiểm tra.
"Mặc dù là không tới nông nỗi nghiêm trọng vậy ... nhưng tuyệt đối không phải bạn bè khác phái bình thường có thể giả dạng."
Anh cài dây an toàn, phát hiện cô thật rất sáng suốt, cả chi tiết này cũng nghĩ đến: "Mặc dù bà ngoại tôi hơn 70 tuổi rồi, nhưng đầu của bà rất linh hoạt, không dễ bị tôi lừa vậy đâu."
"Cho nên? Ít nhất phải ở chung sao?"
Cô cau mày, điều này hiển nhiên tăng độ khó lên không ít, ở phía phương diện chọn người.
Một cô gái tốt dĩ nhiên sẽ không có khả năng phối hợp diễn loại đùa giỡn này, dù sao phải suy tính đến vấn đề danh tiết (danh dự và tiết thảo), vả lại cũng không thể tìm người làm vợ, ngộ nhỡ diễn không cẩn thận, lau súng bóp cò thì làm sao? Cô làm mối chẳng phải đã gây tội ác tày trời sao?
Không được, không được, cô đảm đương không nổi cái tội danh này, phải nghĩ cho kĩ mới được.
"Không khác ý kia là bao."
Anh khởi động xe, thú vị nhìn trộm cô: "Sao thế? Đột nhiên nảy sinh ý tốt, muốn giúp tôi sao?"
"Này! Cái gì gọi là ‘đột nhiên nảy sinh ý tốt’ chứ?" Cô nhíu lông mày, trừng anh: "Đúng rồi, tôi thừa nhận tôi vốn cũng không phải là Thiện Nam Tín Nữ gì (cách gọi theo đạo Phật), nhưng mỗi ngày đều nhìn anh chở tôi đến bệnh viện thay thuốc, tôi giúp lại anh một lần cũng không phải là quá đáng!"
Cô giống người vong ân phụ nghĩa sao? Tức chết!
"Tức giận sao?"
Thấy cô quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, anh cười một cách khác thường.
Thật ra thì cảm xúc của cô nắm giữ rất tốt, toàn bộ hỉ nộ ái ố đều viết hết lên khuôn mặt nhỏ, thanh lệ.
Sau những ngày liên tục tiếp xúc, anh bắt đầu biết cô, hiểu cô, phát hiện cô gái nhỏ này tính tình thẳng thắn, vui giận đều thể hiện ra bên ngoài, có lúc thậm chí còn rất dịu dàng, không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.
Anh từng quen biết, qua lại với rất nhiều phụ nữ, chưa bao giờ xuất hiện người có cá tính đặc biệt, mà làm anh kinh ngạc hơn nữa là một chút bài xích anh cũng không có, còn cảm thấy ở chung với nhau vô cùng thoải mái, vui vẻ.