Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Sống chung trước hôn nhân đối với nhiều người có thể là điều không nên, sai trái, nhưng đối với những người nước ngoài họ xem đó là điều lẽ nhiên phải "thử" trước mới biết để tiến xa  …
Xem Thêm

***

Mặc dù Mục Phong ở một mình, nhưng thường về nhà thăm ba mẹ, chỉ là khi công việc quá bận rộn, cũng chỉ có gọi điện thoại về hỏi thăm.

Bình thường gặp phải loại tình huống này, ba sẽ không quá để ý, bởi vì đàn ông luôn hiểu đàn ông, biết rõ khổ cực trong xã hội, nhưng mẹ lại khác, hoàn toàn không chịu được việc quá lâu không thấy con trai bảo bối.

"Cái đứa con này, thúc giục vài chục lần mới chịu về là sao? Chê mẹ già, xấu xí hơn mấy mỹ nữ xinh đẹp bên ngoài của con nên nhác về chứ gì?"

Thật vất vả mới thấy con trai về, Nghiêm Hương Hương há miệng nói không ngừng như súng liên thanh.

"Mẹ, nhiều mỹ nhân hơn nữa cũng thua xa mẹ mà!"

Mục Phong tiến lên ôm Nghiêm Hương Hương ngồi xuống, hoàn toàn không có để oán trách của mẹ trong lòng: "Ba không có ở đây sao?"

"Ba con sang nhà bạn đánh cờ rồi."

Nghiêm Hương Hương liếc anh một cái, trong lòng cho dù có nhiều oán giận hơn nữa, nhưng nghe con trai nói như vậy, tức giận đã sớm tiêu mất hơn phân nửa: "Con thật biết nói ngọt, biết dỗ mẹ vui vẻ."

"Trời đất chứng giám, lời con nói đều là thật! Chỉ là gần đây công việc khá bề bộn, con không có thời gian, tuyệt đối không phải là cố ý không về thăm mẹ."

Mục Phong ôm bả vai mẹ, dẫn bà đến bên cạnh sofa ngồi xuống.

"Coi như bận rộn hơn nữa cũng phải về thăm mẹ, mẹ sẽ nhớ con nhiều đó!" Bà chỉ có một đứa con trai là Mục Phong, tất nhiên toàn bộ chú ý đều đặt ở trên người con.

"Được rồi, là lỗi của con, về sau dù bận rộn hơn, cũng sẽ về thăm mẹ được không?" Anh bảo đảm.

"Không được lừa mẹ đó."

Nghiêm Hương Hương yên tâm, nhưng nhớ tới một chuyện khác, toàn thân căng thẳng hỏi: "Mẹ nghe nói bà ngoại đưa ra tối hậu thư, muốn con với Quân và Hâm trong ba tháng tìm được người yêu, tóm lại chuyện này là thật hay giả?"

"Sao mẹ biết?"

Mục Phong cực kỳ kinh ngạc, anh cho là bà ngoại giấu giếm chuyện này cực tốt, không nghĩ tới mẹ vẫn biết.

"Mẹ đương nhiên có cách."

Nghiêm Hương Hương cười yếu ớt, đem vấn đề trở về quỹ đạo chính: "Con đừng quan tâm làm sao mẹ biết chuyện này, chỉ cần nói cho mẹ biết có hay không là được rồi."

"Có."

Anh hiểu tính cách của mẹ, nếu như bà không nói, dù anh hỏi chết cũng sẽ không có kết quả, dứt khoát không hỏi tới nữa.

"Vậy con định làm gì? Từ đông đảo bạn gái của con tìm một người tới lấy lệ cho bà ngoại sao?" Nghiêm Hương Hương gật đầu một cái hỏi.

". . . . . . Mẹ, cái gì gọi là một người trong đông đảo bạn gái của con?"

Nói như anh là playboy vậy.

"Con không phải là luôn đổi bạn gái sao? Chẳng lẽ nhiều như vậy, không có thực sự thích ai sao?" Nghiêm Hương Hương khó tin hỏi ngược lại.

"Thực sự thích. . . . . ."

Anh khẽ rên một tiếng, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt quật cường của Giang Mạnh Phi, lòng anh như bị đánh cái “độp”, có chút giật mình nói: "Không có gì thực sự thích hết ..., cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi."

"Hay cho cái bạn bè bình thường nha! Chẳng lẽ mấy bài báo trong tạp chí đều là giả sao?"

Lấy cớ này lừa gạt người khác có lẽ tạm dùng được, nhưng muốn lừa gạt người làm mẹ như bà, hơi khó đó ~~

"Mẹ cũng không phải không biết, mấy bài báo đó viết toàn vô căn cứ hết."

Anh cảm thán người đời chung quy vẫn mưu cầu danh lợi, chỉ khi nào có danh lợi, tự do là hy vọng xa vời, hở ra là bị “chó săn ảnh” đuổi theo, không có chỗ để trốn.

"Con đó! Miệng ở trên mặt con, con thích nói thế nào không được."

Nghiêm Hương Hương tranh luận không lại anh, thở dài làm tổng kết: "Dù sao thì con cũng phải trong ba tháng tìm cho cô gái cho mẹ để báo cáo với bà con, nếu không ngoại con nói được là làm được."

Mặc dù lấy năng lực của Phong Nhi, mặc dù tất cả cổ phiếu Nghiêm thị bị Trịnh Tố Linh tịch thu, muốn thu mua lại cũng không phải là chuyện quá khó khăn, nhưng trên đời này không có ai ngại có nhiều tiền, người làm mẹ như bà đương nhiên phải vì con trai tính toán.

Mục Phong không có đáp lời, trong đầu quanh quẩn là bóng dáng quen biết chưa lâu đó …

***

Hai, ba ngày sau , Giang Mạnh Phi phát hiện Mục Phong đúng là người nói được làm được, mỗi ngày sau khi tan việc anh đều đúng giờ xuất hiện ở nhà cô, chở cô đến bệnh viện thay thuốc.

Cũng bởi vì sự hỗ trợ liên tiếp, Giang Mạnh Phi giữa lúc vô tình đã thích ứng sự hiện hữu của anh, mỗi ngày chừng sáu giờ đã bắt đầu chờ Mục Phong đến.

"Oa Oa, ông chủ tới đón con này!"

Không chỉ cô, cả người trong nhà cũng có thói quen thấy Mục Phong xuất hiện vào lúc này, vừa thấy anh dừng xe, Giang Trình Lễ liền lên tiếng gọi cô.

"Con biết rồi!"

Không bao lâu Giang Mạnh Phi từ trong nhà đi ra, cười nói: "Hôm nay anh lại đúng giờ."

"Đó là đương nhiên."

Phát hiện cô bước đi không khác người bình thường, anh không khỏi sinh lòng mừng thầm: "Chân của cô đỡ nhiều rồi, đi bộ sẽ không cà nhắc nữa!"

"Đúng vậy, nhờ có ‘ nghĩa cử ’ của anh, chân tôi mới có thể hồi phục nhanh như vậy."

Cô không chút keo kiệt nào mà đánh giá anh cực cao: "Xem ra là tôi rất nhanh có thể đến công ty đi làm."

"È hèm, tôi rất mong đợi."

Anh cười khẽ, mở cửa xe để cho cô lên xe.

Giang Mạnh Phi ngồi vào chỗ của mình, cài dây an toàn, đợi sau khi lên xe, vô duyên vô cớ thở dài.

"Sao vậy?"

Anh lấy tay ra khỏi cần xe, thuận tiện nhìn cô.

"Tôi có tài đức gì để tổng giám đốc công ty lái xe đưa đón tôi chứ?"

Mấy ngày nay cô không ngừng suy nghĩ vấn đề này, dù sao bởi vì vết thương ở chân mình cũng không thể đi đâu, còn nhiều thời gian suy nghĩ lung tung.

Anh cười to, lập tức thu hồi ân huệ: "Cho nên chờ cô bắt đầu đi làm, thì phải làm trâu làm ngựa báo đáp tôi."

"Tôi chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, anh còn tưởng thật sao?"

Cô sững sờ, cảm động trong mấy ngày này, toàn bộ bởi vì lời của anh mà tan thành mây khói.

"Vậy cô cũng coi như tôi là tùy tiện nói một chút đi!"

Mục Phong cười đến vui vẻ, cảm thấy đùa dai rất vui.

". . . . . . Xem như anh lợi hại!" Cô hướng anh le lưỡi.

"Nói đến lợi hại thì phải nói đến người nhà cô, ngày đó lúc ăn cơm. . . . .. Bọn họ luôn nói chuyện thẳng thắn vậy sao?" Đối với anh, không khí dùng cơm ở nhà cô ngày đầu tiên vẫn còn khá mới mẻ.

"Hả?"

Cô tạm ngừng, rất nhanh liền hiểu anh đang nói gì, không nhịn được bật cười: "Haha ~~ thật ra thì phần lớn thời gian không phải như vậy, chỉ là khi nhắc tới đề tài có chút đặc biệt này, không khí mới có thể trở nên căng thẳng thế."

"Cô nói là chuyện muốn cô tìm bạn trai sao?"

Mục Phong nắm tay lái thật chặt, cảm giác giống tình huống mẹ và bà ngoại thúc giục anh nhanh tìm bạn gái, anh hoàn toàn có thể hiểu bất đắc dĩ của cô.

"À, ừ ~~"

Cô thả lỏng hai vai, không hiểu vì sao độc thân phải bị khiển trách, một mình không phải cũng tốt sao?

Mục Phong nhìn con đường phía trước, sau một hồi khá lâu mới thở dài.

"Trên thực tế, tôi và cô có bất đắc dĩ giống nhau."
Chương 3
Bất đắc dĩ giống nhau?

Anh và cô có bất đắc dĩ giống nhau?

Câu kia có ý gì?

Anh nói câu kia làm cô suy nghĩ mãi, lúc Giang Mạnh Phi không biết có nên hỏi thêm hay không, một quả bóng da nhỏ đột nhiên lăn đến bên chân, làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

Cô khom người nhặt quả bóng mềm có in hình nhân vật hoạt hình lên, khi đứng dậy thì thấy một cô bé chạy tới, chìa tay về phía quả bóng trên tay cô nói: "Chị ơi, quả bóng đó là của em."

"Đây là của em sao?"

Thêm Bình Luận