"Được, để lại phương thức liên lạc của anh, chúng tôi chi bao nhiêu, anh thanh toán bấy nhiêu, anh trả tiền mặt cũng được." Mục Phong không rầy rà, trực tiếp cùng đối phương nói điều kiện.
"Vậy anh ra cái giá, tôi trả tiền mặt là được chứ gì?"
Đối phương trợn mắt, có lẽ là sợ để lại số điện thoại thì sẽ có phiền toái ngày sau, định trực tiếp muốn Mục Phong ra cái giá, anh trả tiền là ổn.
"Tự anh nói bao nhiêu tiền hợp lý thì bấy nhiêu tiền."
Mục Phong cũng không làm khó khăn hắn, muốn hắn tự mình quyết định.
Đối phương ngẫm nghĩ, cuối cùng thanh toán hai ngàn Tân Đài tệ [*] mới đi.
[*] 2000 Tân Đài tệ (TWD) khoảng gần bằng 1 400 000 VND.
"Cám ơn anh."
Đợi chủ xe hơi sờ mũi một cái, không thể làm gì khác hơn rời đi, quần chúng vây xem cũng tản đi, Mục Phong Tướng hai ngàn nhét vào trong tay cô, cô mới cảm kích hướng tới anh nói cám ơn.
"Này không có gì, không cần nói cám ơn."
Anh cười yếu ớt, giúp cô đem xe ngã xuống đất đỡ dậy, đẩy tới một bên đầu hẻm khóa kĩ, thuận thế vỗ vỗ ghế ngồi."Ổn rồi, muốn đi chỗ nào là có thể đi đấy."
"Cám. . . . . . Á ~~"
Giang Mạnh Phi đang muốn nói cám ơn nữa, vô ý cái khẽ động đến đầu gối bị thương, làm cô bị đau đến muốn la lên.
"Sao vậy?"
Anh vô tình chú ý tới vết thương trên chân cô, để cô ngổi lên trọng cơ, còn mình ngồi xổm người xuống kiểm tra vết thương của cô.
Giang Mạnh Phi trong bụng căng thẳng, hoàn toàn không nghĩ tới anh đường đường là Tổng giám đốc đại nhân, lại sẽ vì kiểm tra vết thương của cô mà ngồi xổm ven đường, thật sự làm cho người khác kinh ngạc mà cảm động.
"Không sao, tự tôi có thể. . . . . ."
"Chân đã sưng thành như vậy rồi còn có thể gì nữa?"
Anh ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, đứng dậy nhìn chằm chằm chân của cô ngẫm nghĩ, một lúc sau lấy di động ra gọi.
"Cái đó. . . . . ."
"Câm miệng, bây giờ bắt đầu nghe tôi."
Anh thu hồi vẻ mặt cợt nhã thường ngày, mặt nghiêm nghị ra lệnh cô yên lặng, nói chuyện với bên kia trong điện thoại.
Giang Mạnh Phi nhìn chằm chằm bóng lưng anh nói điện thoại di động, trong lòng cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua …
Thì ra là bả vai người đàn ông này rộng như vậy, khiến cô có loại cảm giác được bảo vệ . . . . . .
Thân là “lão đại” trong nhà, cô luôn luôn độc lập tự chủ, vả lại từ nhỏ lại dưỡng thành thói quen dọn dẹp cục diện rối rắm của đám em trai, em gái, hoàn toàn quên mình cũng có thời điểm cần người khác giúp đỡ, ví dụ như giờ phút này.
Khi người ta đang ngã bệnh hoặc bị thương đặc biệt yếu ớt, cũng mới chú ý mình cũng có lúc nhỏ bé vô dụng thế này, cô may mắn mình ở lúc cần nhất thì có người đúng lúc chìa tay giúp đỡ, mặc dù cô và anh cũng không quen thuộc lắm.
"Kết quả phỏng vấn của cô như thế nào?"
Sau khi cúp di động, Mục Phong đẹp trai đem điện thoại di động cất vào túi tây trang, áo sơ mi rộng mở cùng hai ông tay áo không gài, làm cả người anh phát ra một loại hơi thở nguy hiểm.
"Rất tốt, chúc mừng tôi trở thành nhân viên của anh đi!"
Giang Mạnh Phi cười vui vẻ, nhưng bởi vì té xe mà tóc loạn, xem ra có chút tiều tụy.
Nụ cười yếu ớt tiều tụy này giống như mũi tên bén nhọn, không hề báo trước, bắn vào ngực Mục Phong, anh rung mình, không tự chủ nắm chặt quả đấm.
Gặp quỷ! Mới vừa rồi trong nháy mắt đó, anh lại có loại xúc động muốn cô nhét vào cánh chim mình mà bảo vệ?!
"Vậy rất tốt, tôi tin chúng ta sẽ làm việc vui vẻ."
Đáng chết, tám phần là bà ngoại đột nhiên đem anh em họ bọn họ giáo huấn, hại trong lòng anh có áp lực, nếu không cũng sẽ không suy nghĩ lung tung như thế mới đúng.
"Bộ phận nhân sự muốn cô khi nào đến công ty trình diện?"
"Ngày mai!" Cô không có suy nghĩ nhiều mà đáp nói.
"Ngày mai?"
Anh nhướng lông mày cao, cúi đầu nhìn qua chân của cô: "Tôi sợ rằng có chút khó khăn."
Một cái mắt cá chân sưng lên với mai rùa cũng không khác nhau lắm, cùi chỏ, đầu gối, quần áo cũng bị mài đến một số gần như rách, chắc hẳn sau khi cởϊ qυầи áo ra, trên người nhất định có rất nhiều vết thương. . . . . .
Anh nhắm lại mắt, ra lệnh mình chỉ tưởng tượng tay cô và da thịt trên đầu gối, không cho phép mở rộng.
"Không sao, tôi về lấy rượu thuốc bôi lên là ổn rồi."
Giang Mạnh Phi ra dấu “ok”, đang chuẩn bị lên xe yêu quý của mình, vô ý cái khẽ động vết thương trên người lại đau, làm cô nhíu mày.
"Bộ dáng cô như vậy còn muốn lái xe?"
Mục Phong tức giận rút chìa khóa, không để cô hành động thiếu suy nghĩ: "Bị thương trong hai mươi bốn giờ không thể xoa bóp, cô có học y học thông thường hay không?"
"Anh?"
Cô nhìn chằm chằm chìa khóa trên tay anh, mặt kinh ngạc la ầm lên.
"Tôi gọi người lái xe tới rồi, chờ một chút tôi đưa cô đến bệnh viện."
Tựa như đối xử với điện thoại, anh lấy chìa khóa cô bỏ vào túi, rõ ràng không để cho cô lái xe.
"Tự tôi sẽ lái xe, trả chìa khóa cho tôi."
Cô nguy hiểm hé mắt, chưa từng gặp qua thằng cha nào vô lại như vậy.
Coi như anh là ông chủ tương lai của cô thì sao, ông chủ cũng không thể coi trời bằng vung, bá đạo như vậy.
"Không trả."
Cô gái này có thể đừng cậy mạnh hay không? Anh quay mặt, nhìn về đường lớn, giống như đang tìm cái gì.
"Cái người này. . . . . . Chẳng lẽ anh muốn có xe của tôi?" Nếu không anh ta sao cứ chiếm chìa khóa xe của cô không trả?
"Tôi muốn có xe của cô?!"
Mục Phong chỉ lỗ mũi mình, ở bên tai cô cắn răng nói nhỏ: "Cô yên tâm, công ty của tôi kinh doanh rất bình thường, cho dù muốn mua mấy trăm chiếc xe hạng nặng cũng không thành vấn đề, làm sao có thể mơ ước xe cô?"
"Nếu không anh đem chìa khóa trả tôi đi!"
Anh đột nhiên tới gần, Giang Mạnh Phi ngửi được vị đàn ông dễ chịu trên người anh, nhịp tim bất giác tăng nhanh, có chút bối rối mà nói.
"Cái chìa khóa để chỗ tôi, thuận tiện gọi người tới giải quyết."
Anh tức giận nhìn chằm chằm cô, chính là không đem chìa khóa còn cô: "Yên tâm đi! Tôi muốn thì cũng là xe lớn, cần xe nhỏ 20 vạn của cô làm gì?"
"Hừ!"
Đúng rồi! Anh ta là ông chủ lớn, xem thường xe nhỏ của cô, nhưng mà đây là xe cô khổ cực kiếm tiền mua, anh biết cái gì chứ? Hừ ~~
"A! Xe tới rồi."
Cô còn tới không kịp đem cảm tưởng đối với anh nói ra thì anh đột nhiên ném ra một câu, sau đó đưa tay vẫy vẫy với một xe cách đó không xa.
"Lên xe."
Sau khi anh mở cửa xe ra, bàn tay không nói lời gì chống cánh tay của cô, chuẩn bị nhét cô vào trong xe.
"Tôi nói rồi, tôi có thể tự đi mà!"
Từng động tác rất nhỏ cũng làm cho cô đau nhíu lông mày, cô thử khước từ ý tốt của anh.
"Nhanh lên một chút, phía sau có xe tới rồi, đợi chút bị ấn còi."
Như không nghe thấy cô khước từ, anh vẫn thúc giục, cẩn thận lấy tay che ở phía trên đầu cô, không để cho cô đυ.ng vào mui xe.
Trong lúc Giang Mạnh Phi và anh đang giằng co lên xe, bất ngờ phía sau quả nhiên có xe tới, vả lại chiếc xe kia thật đúng như anh nói, không nể mặt nhấn còi inh ỏi, dưới sự thúc giục của xe sau, cô không thể không lên xe.
"Lái xe, đến bệnh viện."
Mục Phong đi theo lên xe ngồi ở bên cạnh cô, ngồi xuống nhất định chỉ hướng đi.
"Anh là anh họ em, không phải tài xế, làm phiền em thêm chữ “mời”." Nghiêm Hâm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn anh một cái.
"Không có cách khác, xe em bị kéo đi còn chưa kịp lấy, nếu không anh cho rằng em thích gọi anh tới chở chắc?" Mục Phong không để ý, ngược lại cười đáp lễ Nghiêm Hâm một câu: "Đi bệnh viện xong, anh còn phải đi lấy xe với em nữa."