"Không cần, nhìn thì rất đẹp, nhưng chăm sóc nhất định rất vất vả."
Cô nhăn lông mày, cố nén không hỏi anh mới vừa rồi nói chuyện gì với bà ngoại, lại không dám nghĩ mình có cơ hội nắm tay anh đến già không.
"Muốn sống sẽ phải động, chờ sau khi về hưu rảnh rỗi thì trồng đủ loại hoa, điểm tô cho đẹp chung cảnh xung quanh lại thêm thân thể khỏe mạnh, một công đôi việc." Anh cười to, dùng sức ôm cô, sau đó từ trong túi áo lấy ra chìa khóa xe tra vào ổ khóa.
"Làm trò, đàn ông bốn mươi tuổi chỉ còn biết há miệng thôi."
Bình thường mọi người chỉ nói ngoài miệng, thực tế khi bắt đầu làm thì chỉ biết nói “No”, cô mới không có ngu như vậy đâu!
"Ây, anh còn cách bốn mươi rất dài, hơn nữa em cũng biết, anh tuyệt đối không chỉ biết há miệng." Đợi hai người ngồi vào trong xe, anh bắt đầu cười nói.
". . . . . . Anh câm miệng lại!"
Đáng ghét! Đây là điểm đáng ghét của người này, động một chút là nói đến chuyện kia.
"Anh nói là trừ miệng, còn có năng lực làm việc, khả năng quan sát thị trường tiêu chuẩn và chính xác, em đang nghĩ đi đâu vậy?"
Dùng rốn nghĩ cũng biết cô nghĩ bậy, anh kiềm nén vui mừng, cố ý đùa cô.
"Anh anh anh. . . . . ."
Áaaa ~~ tức chết đi được! Cô quýnh lên, nói cà lăm, ảo não cúi mặt nói:"Anh cố ý nói gạt em!"
"Anh nói đều là thật, tuyệt đối không có gạt em."
Cô càng ảo não, anh lại càng vui mừng, giữa người yêu thỉnh thoảng đấu võ mồm, cũng là một sở thích cuộc sống tuyệt hảo …
"Hay là sau khi trở về, chúng ta xem thử anh có tràn đầy “sức sản xuất” không?"
Bùm một tiếng, khuôn mặt nhỏ Giang Mạnh Phi nhanh chóng đỏ hồng …
"MỤC PHONG!!! Anh đáng chết, câm miệng lại đi!"
Không có nội dung gì, đem đoạn đối thoại buồn nôn mà thú vị làm vơi đi sầu muộn trong lòng Giang Mạnh Phi, chỉ là rốt cuộc bà ngoại nói chuyện gì với Mục Phong đây? Cô rất tò mò đó ~~
Chương 9
Giang Mạnh Phi cứ suy nghĩ lung tung như vậy cả đêm vẫn không có đáp án, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thì tinh thần mệt mỏi, ngáp liên tục, cho đến giám đốc Lý Văn Ký bị tổng giám đốc mời vào nói chuyện cô mới lấy lại tinh thần.
Ước chừng một tiếng sau, Lý Văn Ký mặt xám mày tro quay lại phòng làm việc bắt đầu đóng gói đồ đạc, không tới nửa tiếng đã cuốn gói nghỉ việc.
Đối với việc giám đốc phòng Kinh doanh đột nhiên bị sa thải, cả công ty bàn luận ầm ĩ, nhưng bộ phận nhân sự rất nhanh đã dán thông báo, nói chức vụ Lý Văn Ký bị thay đổi là bởi vì có khách hàng tố cáo, nói anh mượn danh công việc đi lừa gạt tình cảm khách hàng nữ, công ty đã kiểm chứng không có lầm nên đã đuổi việc.
"Cũng biết giám đốc Lý không phải là cái đồ tốt gì, lúc trước anh ta còn mời mình đi chơi đêm, nguy hiểm thật, may là mình không đi."
"Nghe nói anh ta mời rất nhiều khách hàng đi khách sạn chơi trò “lăn lộn” đó . . . . . ."
"Lúc trước không phải có người nào đó nghỉ việc rồi tự sát sao? Nghe nói là cũng bị Giám đốc Lý lừa mới có thể không nghĩ thoáng ra."
"Thật sao? Em không nhìn ra đó! Không nghĩ tới Giám đốc Lý là một con sói khoác áo dê." (ý chỉ vừa gian ma vừa “dê xồm”.)
"Đâu chỉ là sói, anh ta quả thật không bằng cầm thú!"
Đi toilet một chuyến, Giang Mạnh Phi nghe được không ít về "Sự nghiệp vĩ đại" của Lý Văn Ký, nội dung khiến cô líu lưỡi nói không nên lời.
Cũng may cô và Giám đốc Lý chỉ tiếp xúc trên công việc, không có qua lại lén lút, thật là ông trời phù hộ.
"Phải nói tổ tiên nhà cậu tích đức, nếu không cậu cho rằng mình thoát được sao?"
Lâm Ngọc Phong cũng không nghĩ đơn giản như cô, không khách khí mà châm chọc.
"Có cơ hội cậu đi hỏi bộ phận nghiệp vụ kia đi, có phải giám đốc Lý đánh cược với bọn họ muốn cướp trinh tiết của cậu hay không!"
"Hả? Có chuyện này?" Cô trừng lớn mắt, mặt không dám tin.
"Lần trước mình có nói với cậu … nhưng mà cậu bất tỉnh mất." Lâm Ngọc Phong thấp giọng nói.
Không thể nào. . . . . . Lòng người gian ác thế sao?
Giang Mạnh Phi ôm một tia hi vọng, trở lại bộ nghiệp vụ nhỏ giọng hỏi thăm đồng nghiệp, biết được mình quả thật nằm trong danh sách “săn bắn” của Lý Văn Ký thì không khỏi hù dọa, toàn thân ra mồ hôi lạnh.
Bởi vì tin tức này quá mức kinh hãi, cô chẳng biết mình đã kết thúc một ngày làm việc như thế nào, hoàn toàn quên phiền não chuyện Mục Phong và bà ngoại nói gì với nhau, hồn cứ thế "phiêu" về nhà.
"Em sao vậy? Ba hồn bảy vía? Sao cả đêm đều ở đây ngẩn người vậy?"
Quan sát cô một buổi tối, sau khi lên giường Mục Phong ôm cô vào trong ngực, không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
"Hả. . . . . . Anh muốn biết thật sao?"
Thật ra thì cô rất muốn chia sẻ với Mục Phong "Sống sót sau tai nạn kí" của cô, nhưng lại sợ anh mất hứng, cô do dự nắm góc chăn, không biết rốt cuộc có nên nói hay không.
"Nếu không em cho rằng anh hỏi chơi thôi sao?"
Anh rất muốn mở đầu cô ra, quan sát cấu tạo não cô khác với anh như thế nào, nếu không sao lại chậm hiểu đến thế? Nhưng anh không làm được, bởi vì không nỡ.
"Vậy anh phải đồng ý không tức giận em mới nói."
Thật ra thì nói cũng không khó, nhưng cô không muốn anh biết tức giận.
Mối quan tâm của nam nữ khác nhau, có đôi khi đàn ông so với phụ nữ còn nhỏ mọn hơn, cô vẫn nên đề phòng.
"Ok, anh đảm bảo."
"Ngoắc tay?"
Cô đưa tay phải ra, chìa ngón tay cái cùng ngón út.
". . . . . ."
Trên căn bản chỉ cần không vượt qua phạm vi năng lực của anh, Mục Phong cũng sẽ vô điều kiện nghe theo cô, anh vươn tay ngoắc, chuẩn bị nghe cô nói thật.
"Anh có biết em cảm tạ anh rất nhiều chuyện anh sa thải Giám đốc Lý không?"
Lấy được cam đoan của anh xong, cô mới trút hết cảm kích vô hạn và bái phục trong lòng dành cho anh.
"Hôm nay em mới biết anh ta có suy nghĩ không đàng hoàng với em, hơn nữa còn đánh cược với nhân viên nói nhất định sẽ chiếm được em!" Về phần cái gì trinh tiết, cô thực sự nói không nên lời.
"È hèm, anh biết rồi!”
Không nghĩ tới anh một chút cũng không bất ngờ, giống như đã sớm biết chuyện này.
"Anh biết?!"
Cô ngồi dậy, mở lớn mắt, không dám tin nhìn chằm chằm anh:"Tới hôm nay em mới biết, vậy anh biết khi nào?"
"Ngày hôm qua."
Anh nhún vai, nói tóm tắt lại sự việc cho cô nghe.
"Chính xác mà nói phải là tối hôm qua, lúc em đi dạo vườn hoa, bà ngoại có đưa cho anh báo cáo điều tra có liên quan đến cuộc sống riêng của Lý Văn Ký, nói rõ thanh danh không mấy tốt đẹp và ý đồ với em nên hôm nay anh mới có thể hẹn hắn nói chuyện."
"Thì ra là chuyện tối hôm qua hai người nói là giám đốc Lý!"
Đáp án một buổi tối lo lắng giờ phút này đã rõ ràng, cô không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.
Oa ô ~~ bà ngoại cũng quá thần thông quảng đại, người không có ở"Mục thị Kim khống", nhưng với chuyện người của công ty rõ như lòng bàn tay, khó trách Mục Phong lại nói bà là lão thái bà tinh mắt, bây giờ nhìn lại thật đúng là. . . . . . Hoàn toàn chính xác.
"Nếu không em cho là chuyện gì?"
Anh thấy sơ hở trong lời nói của cô, khẽ nhíu mày, không để lại dấu vết hỏi.
"Đương nhiên là của chúng ta. . . . . ."
Bỗng nhiên lời anh nói có chứa nghi ngờ, cô im bặt lại, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: "Chúng ta, chuyện trong công ty chúng ta!"
"Hả? Nói rõ ràng, có phải em đang hoài nghi cái gì hay không?"
Lý Văn Ký cũng coi như chuyện trong công ty, cô rõ ràng không phải ý đó.
"Không có!"
Cô trả lời rất nhanh, nhanh đến làm cho người ta sinh nghi.