"Nếu ai cũng như em, người bán giường phải ăn không khí rồi." Anh vừa bực mình vừa buồn cười vỗ trán cô.
"Lo chuyện người ta làm gì, dù sao em cũng không bán giường."
Vì chuyện này, Mục Phong nói chuyện với cô vài lần, muốn cô không cần chờ cửa, mệt thì vào phòng ngủ, nhưng cô không chịu nghe, nhất định chờ anh về nhà mới chịu.
Chỉ là, cũng bởi vì cô kiên trì làm như vậy, lệ thuộc giữa hai người cũng càng ngày càng mãnh liệt, mặc kệ anh về nhà trễ thế nào, thân thể mệt mỏi bao nhiêu, anh cũng sẽ trò chuyện cùng cô, tình cảm cũng trong lúc không để ý càng thêm tích lũy. . . . . .
"Anh đã về."
Lại một lần nữa muộn, Mục Phong xách theo cặp công văn vào cửa, vừa vào cửa lập tức phát hiện cô ngồi trên ghế sa lon đọc sách, anh ra tiếng kêu, đột nhiên phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã có thói quen về nhà sẽ gọi một tiếng.
Thẳng thắn mà nói, cảm giác có người chờ mình về nhà thật tốt.
Sau khi trưởng thành thì anh ra ngoài ở, mặc dù cũng thường xuyên về thăm nhà ba mẹ, bà ngoại, nhưng nơi anh ở vĩnh viễn đều chỉ có một mình, chỉ là, từ khi cô chuyển qua đây, tất cả đều từ từ thay đổi.
Giống như bây giờ anh về nhà sẽ chào hỏi, ăn khuya cũng sẽ mua thêm một phần về nhà, căn nhà có cô ở càng thêm có cảm giác con người, cảm giác rất ấm áp.
"Ah? Hôm nay sao về sớm vậy?"
Giang Mạnh Phi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện bây giờ còn chưa đến mười giờ tối, điều này làm cô cảm thấy kinh ngạc, bởi vì 2 tuần lễ này anh ít khi về sớm như thế.
"Bởi vì chuyện kia đã xử lý tốt rồi."
Anh cởϊ áσ vest tiện tay ném xuống, sau đó như đứa bé dùng sức ngồi vào ghế sa lon: "Thiếu chút nữa là anh mệt chết rồi.”
"Anh nói chuyện tiền bị trộm sao?"
Buồn cười nhìn hành động ngây thơ của anh, Giang Mạnh Phi để sách xuống, cẩn thận hỏi thăm.
Người đàn ông này bây giờ muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói cái gì, sẽ không giấu toàn bộ cảm xúc dưới lớp mặt nạ nhìn như không sao nữa.
Đó là người khác không nhìn thấy Mục Phong, chỉ có cô đã phát hiện được bảo vật, hiểu rõ sự thay đổi của anh.
Cô thích anh như vậy, càng ngày càng thích hơn, cô biết mình trái tim mình càng ngày càng hướng về anh, hơn nữa đã có cảm giác không thể lấy về, nhưng một chút cô cũng không sợ hãi, ngược lại rất hưởng thụ tình cảm trao đổi như vậy.
"Đúng vậy!"
Anh lật người thở dài, nhắm hai mắt, trên mặt hiện đầy vẻ mệt mỏi: "Anh tìm được cô kế toán đó, cũng biết bởi vì cô nuôi dưỡng ba đứa nhỏ mồ côi cha, áp lực cuộc sống quá nặng mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, chẳng qua anh không có trách móc nặng nề cô ấy, cũng đồng ý để cô ấy trả khoản theo tháng."
Cũng may công ty không để lộ tin tức ra ngoài, nếu không giá cổ phiếu "Mục thị Kim khống" có thể sẽ không ổn định trên diện rộng, lòng nhân viên cũng sẽ bàng hoàng, đó là kết quả anh không muốn thấy nhất.
"Cô ấy còn có thể ở lại trong công ty làm việc không?"
Giang Mạnh Phi nghe vậy cũng rất đồng tình đồng nghiệp không biết tên kia, nhưng xã hội tàn khốc, phạm sai lầm luôn trả giá lớn, cô có chút lo lắng cuộc sống tương lai của bà mẹ độc thân sẽ tiếp tục thế nào.
"Không thể."
Anh mở mắt ra, nghiêng người nửa người trên chống cùi chỏ lên, nửa nằm trên ghế sofa nói: "Công ty không thể nào giữ lại một nhân viên nắm giữ vốn lưu động có tiền án, chẳng qua anh đưa ít tiền để cô ấy làm ăn mua bán nhỏ, hơn nữa giúp cô ấy tìm địa điểm, anh tin cuộc sống của cô ấy sẽ đi vào quỹ đạo rất nhanh."
"Anh thật tốt bụng."
Đối với phương thức xử lý của anh cô cảm thấy vui, vui khi anh không chặt đứt đường lui của bà mẹ độc thân: "Mặc dù em không biết cô ấy, nhưng em thay cô ấy cảm ơn anh."
"Em đã nói không biết cô ta, sao phải thay cô ta cảm ơn anh?"
Anh nhíu mày, ngạc nhiên khi cô nói vậy.
"Đều là phụ nữ, mặc dù em chưa từng trải qua hoàn cảnh cô ấy, nhưng em nghĩ em có thể hiểu được khó khăn mà cô ấy phải vật lộn."
Cô thường xem các chương trình talkshow, cũng sẽ ở phương diện của họ để hiểu suy nghĩ và cách làm, cô tin không ai muốn chìm đắm trong trụy lạc, trừ phi tình thế bất đắc dĩ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, sai chính là sai, chỉ là người mẹ đó gặp phải quý nhân, Mục Phong chẳng những bằng lòng cho cô cơ hội, còn chìa tay giúp đỡ cô.
"Vấn đề thực tế nhất là, nếu như anh kiện cô ấy ra tòa, tiền không cầm về được là chuyện nhỏ, đáng thương ấy là ba đứa bé, phải chịu cuộc sống rày đây mai đó, cho nên em thay cô ấy cám ơn anh."
Giang Mạnh Phi khóe miệng khẽ nâng lên, cảm tạ ông trời ban cho mình người đàn ông tuyệt vời ~~
"Lại đây."
Mục Phong lật người ngồi dậy, duỗi thẳng cánh tay muốn cô đến gần.
Trong không khí như sinh ra chút biến hóa rất nhỏ, Giang Mạnh Phi cũng không hỏi anh tại sao, chỉ là thuận theo mà từ ghế sofa đứng lên, cầm tay của anh trước, sau đó mặc cho thân thể mềm mại im lặng dựa vào lòng anh …
Chương 7
Giang Mạnh Phi dựa vào người anh, nghe tiếng tim anh đập, khuôn mặt nhỏ khẽ ửng hồng, hoàn toàn không muốn rời khỏi l*иg ngực ấm áp như vậy.
"Rốt cuộc phải nói em tâm địa thiện lương, hay là thật sự hiểu anh đây?"
Anh ôm cô, ngửi hương thơm tỏa ra từ người cô, hoàn toàn thả lỏng cơ thể.
"Nói thế nào nhỉ?" Cô dịu dàng hỏi.
Mục Phong cúi đầu chơi với bàn tay cô, so với bàn tay mình, tay cô có vẻ nhỏ nhắn lại đáng yêu.
"Nhân viên xử lý chuyện này cùng anh biết anh cho cô gái kia một khoản tiền làm ăn thì rất không đồng ý, cho là lòng dạ đàn bà."
Thật ra thì, anh cực kì nghiêm túc suy nghĩ mấy ban đêm, cuối cùng nguyên nhân đưa ra quyết định như thế chỉ có một: anh không có thể để mặc ba đứa bé vô tội kia tự sinh tự diệt.
"Không có mẹ che chở, đứa bé là rất đáng thương, mặc dù Cục Xã hội sẽ bố trí nơi ở, ba đứa bé cũng sẽ phân tán khắp nơi, trong thời gian ngắn có thể ảnh hưởng không lớn, nhưng lâu ngày, tình cảm anh chị em cũng sẽ tiêu tan theo, chuyện đó rất tàn nhẫn."
Mặc dù là con trai một, nhưng tình cảm với anh chị em họ rất tốt, tốt đến chẳng cần nhiều lời là có thể hiểu rõ tâm ý của nhau, cho nên nói chung có thể hiểu được cảm giác đó.
Bởi vì anh cảm nhận sâu sắc được tình cảm anh em quan trọng, mới không cách nào chấp nhận được việc mình là hung thủ ép buộc anh em bọn nhỏ chia lìa, coi như lý do có hợp lý hơn, anh cũng không làm được.
"Cho nên em mới nói anh phúc hậu!"
Cô cười khẽ, dùng sức cầm bàn tay to của anh.
Bởi vì nhìn thấu ý định ban đầu của anh, cho rằng anh tốt bụng nên cảm động, đây mới là nguyên nhân cô nói anh phúc hậu.
"Ai! Em dựa vào suy nghĩ của mình mà bình luận, hay là thật sự nhìn thấu tâm tư của anh?" Anh tò mò hỏi.
"Đều có hết."
Cô ngẫm nghĩ, không giấu giếm thêm nói: "Có lẽ có người cảm thấy anh bất cần đời, có lẽ thân phận của anh làm cho người ta cảm thấy có khoảng cách, nhưng em thấy anh hoàn toàn không phải vậy.
"Trước khi anh xử lý bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ cẩn thận đánh giá kết quả, cho dù quá trình thay đổi, cũng sẽ cẩn thận không làm tổn hại tới bất kì ai."
"È hèm, ở đâu mà em nhìn ra được vậy?"
Anh nghe thấy khá hứng thú, trong ánh mắt hiện rõ sự tán thưởng.
"Nói ví dụ như chuyện chúng ta là được, có lẽ vừa bắt đầu anh xúc động . . . "
"Anh không thừa nhận anh xúc động! Anh yêu thích em mới mời em “đồng lõa”, không phải sao?" Anh hơi lộ ra gấp gáp, ngắt lời cô.
"Hãy nghe em nói hết đã!"
Giang Mạnh Phi liếc anh một cái, dùng sức vỗ vỗ người anh, tỏ vẻ trừng phạt: "Mặc kệ lúc bắt đầu anh có phải xúc động hay không, tóm lại lúc anh muốn thay đổi quan hệ chúng ta thì em không cảm thấy bất kỳ áp lực nào, ngược lại bởi vì người nhà em khiến quan hệ chúng ta hợp lẽ phát triển . . ."