"Em chỉ hơi nhác đi thôi ~~"
Cô loi nhoi, không tự chủ để lộ ra vẻ hấp dẫn ngây thơ.
Mục Phong thở dài, cởϊ áσ vest ra, ôm lấy cô chậm rãi đi về hướng phòng khách.
Anh không nỡ cứ để cô ngủ như vậy trên ghế sa lon, sợ ngày mai cả người sẽ đau nhức, nếu cô không muốn đi vậy thì anh ôm cô vào phòng ngủ vậy.
Cô phản xạ ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ không tự chủ ma sát l*иg ngực anh, nhất thời làm toàn thân anh cứng đờ.
Thật chết người! Cô gái này có biết mình đang làm gì không?
Đáng chết! Đây quả thực là đang thử thách khả năng chịu đựng của anh!
Anh cắn răng ôm cô vào phòng, cẩn thận từng li từng tí đặt cô trên giường, vô ý vừa để xuống thì cô ngược lại tỉnh, một tay còn ôm cổ anh, nháy mắt, vô tội nhìn anh.
"Sao lại tỉnh rồi? Ngủ tiếp đi, trời gần sáng rồi." Vừa thấy cô tỉnh lại, anh vội vàng dỗ cô ngủ tiếp.
"Anh về khi nào vậy?"
Cô không để ý đến anh đang dỗ, ngồi dậy nhìn anh nói.
"Vừa mới về không lâu." Anh nói nhỏ: "Về sau không cần chờ anh về, em mệt thì cứ đi ngủ trước, đừng nằm sa lon, anh sẽ không nỡ."
Cô nháy mắt mấy cái, bên môi nở nụ cười tươi.
"Bây giờ là anh đang nói lời ngon tiếng ngọt sao?"
"Đúng vậy."
Anh nhếch môi cười, không chút ngại ngùng nào thừa nhận.
"Vậy em nên báo đáp lời ngon tiếng ngọt của anh như thế nào đây?"
Cô lười biếng vuốt gáy, mặt mày tươi tỉnh, vô tình hay cố ý nhìn anh: "Lấy thân báo đáp sao?"
Lúc anh dụ dỗ cô ngủ tiếp, trong nháy mắt, không biết sao cô đột nhiên nhớ lại đoạn đối thoại lúc hai người ở chung, mặc dù hiện tại đầu óc cô còn chưa tỉnh táo lắm, nhưng cô lại không nhịn được muốn thử dò xét.
Lúc đầu anh nói muốn cô phối hợp với anh "sống chung" thì mặc dù cô sợ choáng váng, nhưng lại nhớ rõ ràng mình ngoài kinh ngạc, còn ngây thơ hỏi anh có phải ở cùng phòng không, câu trả lời của anh là không phản đối, nhưng cũng không phải là cần thiết.
Nhưng kế hoạch biến hóa khó lường, hiện nay hai người là người yêu rồi, anh còn có thể nhận định như thế sao?
Cô thừa nhận mình còn chưa chuẩn bị tâm lí để xảy ra quan hệ thân mật với anh, nhưng cô tò mò, suy nghĩ của anh có thể vì quan hệ hai người thay đổi mà sinh ra biến hóa hay không?
Cặp mắt Mục Phong mở lớn, ngay sau đó nhíu mày lại, giọng nói mang theo trách cứ, lấy tay chọc chọc trán cô.
"Em ngủ đến hồ đồ rồi sao? Đừng khıêυ khí©h sức chịu đựng đàn ông, em không chơi nổi đâu."
Cô gái ngốc này đang suy nghĩ gì chứ?
Anh là đàn ông, đang ở độ tuổi tràn đầy sinh lực, ở bên cô gái mình thích, nói không nghĩ lung tung nhất định là gạt người, nhưng không phải phát tiết, mà muốn hai bên tâm đầu ý hợp mới có trải nghiệm tốt đẹp đó.
Vả lại quan hệ của hai người vừa mới bắt đầu, anh sẵn lòng cho cô nhiều thời gian hơn để chuẩn bị, thậm chí đợi đến khi cô nảy sinh mong đợi với mình rồi tiến hành cũng ok, bây giờ không vội kế hoạch đại nhảy vọt.
"Làm sao anh biết em chơi không được chứ?"
Vốn chỉ là không dùng đến não mà hồn nhiên dò xét, nhưng vừa nghe anh nói như vậy, cô không chút nghĩ ngợi khıêυ khí©h lại, sau đó buột miệng thốt ra thì hối hận đến muốn cắn đứt đầu lưỡi.
Đáng chết! Cô rõ ràng còn chưa chuẩn bị để cùng anh tiến thêm một bước, nhưng nói chuyện thì mồm hoạt động còn nhanh hơn não, trời đánh!
Ngộ nhỡ anh bị người không não như cô khích đến "can tâm tình nguyện hầu hạ" thì cô không chắc mình có đủ can đảm để "toàn diện phối hợp" không …
Được rồi, cô là đứa hấp tấp, cô không dám!
Mục Phong nhìn kĩ cô, trên mặt gần đây đã thả lỏng, khó có được nghiêm túc.
"Làm gì?"
Tiếp nhận ánh mắt đăm chiêu của anh, cô sửng sốt, không biết sao trong lòng toát ra chút sợ sệt.
Anh vẫn cho cô một bầu không khí cực kỳ yên tâm, tính tình tốt, cũng không tự cao tự đại, nhưng nét mặt anh bây giờ giống như một con người khác, khiến cô phải xem xét lại nhận thức của cô với anh lúc trước có phải chỉ là mặt ngoài hay không?
Sự thân thiết của anh chẳng lẽ chỉ mặt nạ trước mặt người đời, mà cô vô ý vạch trần mặt nạ của anh, trực tiếp chạm đến nội tâm chân thật nhất?
Lòng của cô bởi vì khả năng này mà nhảy múa, mặc dù có chút thấp thỏm nhưng cũng cảm thấy khá hưng phấn.
Đã có lòng bên nhau, dĩ nhiên cô hi vọng đối phương có thể dùng bản tính chân thật để hẹn hò cô! Mà bây giờ, cô đang dần dần thấy một nhân cách khác của anh, thành thật mà nói là rất vui vẻ.
"Cũng không phải chúng ta trở thành người yêu là nhất định phải như thế nào đó, bây giờ chúng ta vừa mới bắt đầu, anh tình nguyện chờ em chuẩn bị tâm lý tốt trên mọi phương diện rồi phát sinh quan hệ, bây giờ thật sự không vội."
Anh lắc đầu một cái, ý vị sâu xa nói.
Tình yêu luôn không phải toàn bộ đàn ông, nhưng khó khăn lắm mới xác nhận đối tượng mình thích, còn may mắn sống chung một nhà với cô, trời mới biết chính vì anh là đàn ông bình thường, muốn đυ.ng vào cô, hôn cô, thậm chí ôm cô ngủ, đều là chuyện hết sức thường tình.
Thế nhưng chuyện như thế không phải là tình yêu, nhận định lẫn nhau, hai trái tim kề sát nhau, quen thuộc nhau, đó mới là tình yêu anh muốn.
Trời mới biết trời hành hạ cỡ nào, nhưng anh nguyện ý vì cô kiên nhẫn chờ đợi.
"Được rồi, không còn sớm rồi, em đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Nói xong anh liền đứng dậy rời đi, cũng vì cô đóng cửa phòng.
Nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại, đột nhiên cô tỉnh táo lại.
Rốt cuộc là cô không có sức hút sao? Hay là như anh nói, anh tình nguyện kiềm chế du͙© vọиɠ bản thân, đợi cô chuẩn bị tâm lí mới ra tay?
Mặc kệ nói thế nào, tạm thời không nói chuyện cô có sức hấp dẫn hay không, anh không nôn nóng mà bổ nhào lên, còn dạy dỗ cô một trận mới đi, riêng điểm này cũng đủ để làm cô động lòng …
Cô quả nhiên không nhìn nhầm, người đàn ông này đủ nho nhã, cũng biết chăm sóc phái nữ, cô đã chọn người tuyệt nhất!
***
Ngay cả có một số việc nghĩ không ra, nhưng cuộc sống vẫn trôi, công việc cũng sẽ không vì vậy mà tạm ngừng.
Giang Mạnh Phi cùng Mục Phong mới quyết định hẹn hò như người yêu cũng không ngoại lệ, mỗi ngày bọn họ bận rộn công việc đến trời đất u ám, về đến nhà cơ hồ đã mệt rã rời rồi.
Giang Mạnh Phi vẫn còn đỡ, ở "Mục thị" cô chỉ là chức thư ký không cao, công việc nhiều hơn nữa cũng vẻn vẹn dừng lại ở giờ làm việc, sau khi về đến nhà lại không có chuyện làm, nhưng Mục Phong thì khác, anh là sếp tổng, áp lực cùng mức độ bận rộn cô hoàn toàn không thể hiểu hết được.
Cô phát hiện, ông chủ công ty Kim Khống không phải người bình thường có thể đảm nhiệm được.
Tên kia căn bản không có giờ tan việc bình thường, mỗi ngày đều loay hoay làm việc như con rồng thấy đầu không thấy đuôi.
Khi cô ở nhà một mình thì sẽ đọc sách, nghe nhạc gϊếŧ thời gian, sau đó đợi anh về, nói vài lời mới trở về phòng ngủ.
"Không phải anh đã nói, muốn ngủ về phòng ngủ, đừng ngủ ở đây chờ anh sao."
Một ngày nào đó anh về muộn, phát hiện cô lại vùi mình trên sa lon chờ anh đến ngủ quên, không nhịn được nhắc nhở đôi câu.
"Anh đã về rồi?"
Cô từ trên ghế salon ngồi dậy, làm nũng nhún vai: "Em không cố ý chờ anh, chỉ là ngồi rồi ngủ quên thôi!"
"Tốt nhất nên thế."
Biết rõ cô tìm lý do có lệ, nhưng Mục Phong hết cách với cô: "Ngày ngày nằm trên sa lon ngủ, không ngủ ngon là chuyện nhỏ, ảnh hưởng khỏe mạnh mới phiền phức, sao nói không nghe vậy?"
"Ghế sa lon cũng mềm như giường, thoải mái mà!"
Cô cười tít mắt, hoàn toàn không xem việc anh nhắc nhở là quan trọng.