"Không phải là chuyện giường!"
Cô vội vàng giải thích, chuyện này căn bản cùng không liên quan đến giường: "Là em suy nghĩ lung tung mới không ngủ ngon, không liên quan gì đến giường cả."
"Em ở đây suy nghĩ lung tung cái gì?"
Cô nói như vậy cũng làm anh hiếu kỳ, không khỏi hỏi ngược lại.
"Ách. . . . . . Thật không có gì mà . . . . . ."
Cô không chịu thừa nhận mình vì câu nói kia của anh mà mất ngủ sao? Rất mất thể diện, cô không nói ra đâu.
"Em không nói anh làm sao biết em đang nghĩ cái gì chứ?"
Anh kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng khuyên: "Em quên anh đã đồng ý ba mẹ em sẽ chăm sóc em thật tốt sao? Em như thế này sao anh có thể ăn nói với họ đây?"
"Nhưng. . . . . ."
Aaaa…!!! Thật quá đáng, nói như vậy không phải cố ý để cô đau lòng sao? Cô do do dự dự, một lúc sau kéo chăn cao che môi lại, nhỏ giọng nói: "Vậy em nói, anh không được cười em đó!"
"Không thành vấn đề, anh đảm bảo tuyệt đối sẽ không cười em." Anh nghiêm túc gật đầu một cái.
"Em suy nghĩ chuyện anh nói tối hôm qua á!"
Cô nói xong thật nhanh, xấu hổ mà mặt vùi vào trong chăn.
Mục Phong sững sờ, tốn mấy giây để tiêu hóa tin tức cô ném ra, sau đó ngăn nụ cười nơi khóe miệng lại.
Điều này chứng tỏ cô có nghiêm túc cân nhắc đề nghị của anh, cũng làm cho quan hệ giữa bọn họ càng thêm tế nhị, có phải anh cũng không phải là bên duy nhất đắm chìm vào đối phương không?
"Khụ ~~ có kết luận rồi sao?"
Anh ho nhẹ một tiếng, che giấu vui thích tràn đầy lòng mình, giả bộ không nhiều hưng phấn, kéo chăn trên người cô.
Cô lộ ra mắt và lỗ mũi, một khuôn mặt nhỏ đỏ ửng như quả hồng đỏ, vô cùng dễ thương: "Ừ. . . . . . Vậy em hỏi trước anh một chuyện được không?"
"Được."
Anh nghĩ cũng không nghĩ đã hứa hẹn rồi.
"Anh muốn cho kế hoạch biến thành sự thật, rốt cuộc là vì đối phó bà ngoại anh, sợ xảy ra thay đổi, không cẩn thận phá hư mọi chuyện, hay là bởi vì anh thích em?"
Đáp án này đối với cô mà nói rất quan trọng, cô cần phải hỏi rõ ràng mới có thể cho anh câu trả lời chắc chắn.
Mục Phong yên lặng nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp phóng ra điện cường độ mạnh, vả lại giống như bao hàm tình cảm mãnh liệt, thấy trái tim cô đập thình thịch, mặt càng đỏ hơn.
"Anh cho là mình đã bày tỏ đủ rõ ràng rồi chứ."
Anh thở dài, ảo não cô lại không cảm nhận được tình cảm của mình.
"Hả?"
Có sao? Sao cô đều không hiểu được?
"Em đó!"
Anh đưa tay vò loạn tóc của cô, động tác tràn đầy cưng chiều: "Đầu óc đã lớn như vậy rồi lại không chú ý một chút người khác rốt cuộc có thích em hay không."
". . . . . . Nói như vậy rốt cuộc là thích hay không thích?" Cô khờ khạo nhìn chằm chằm anh.
Coi cô là đần vậy được rồi chứ? Cô căn bản nghe không hiểu ý tứ chân chính trong lời nói của anh.
"Thích, rất rất thích."
Anh cười nheo mắt, không che giấu, nói ra tấm lòng của bản thân.
"Ừ. . . . . ."
Anh đột nhiên nói phải thẳng như vậy, hại cô bỗng chốc ngượng ngùng, tay nắm chăn đem mặt vùi vào phía dưới: "Em nghe rồi."
"Vậy là em đồng ý?" Anh tiến một bước hỏi thêm.
"Ừ!"
Mẹ ơi, hiện tại mặt cô nhất định không thể hồng hơn được nữa. . . . . .
***
Từ ban đầu là “đồng phạm” biến thành người yêu chân chính, Giang Mạnh Phi cảm thấy hơi ngại ngùng, lúc Mục Phong đưa cô về nhà còn nắm tay cô khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, từ đầu đến cuối khuôn mặt đỏ rừng rực.
"Sao mặt vẫn đỏ như vậy? Không phải đã hết sốt rồi sao?"
Trở lại Mục gia, Mục Phong phát hiện mặt cô đỏ khác thường, không khỏi quan tâm hỏi thăm.
"Không có!"
Cô ngại nói mình xấu hổ, cúi đầu nhìn anh cầm tay mình, nói: "Em chỉ là không quen mà thôi."
"Không quen?"
Theo tầm mắt của cô nhìn xuống, anh không nhịn được buồn cười, ý xấu chế nhạo nói: "Không quen quan hệ mới của chúng ta?"
"Ừ."
Cô gật đầu, thừa dịp anh cầm chìa khóa mở cửa liền buông tay anh ra.
"Xấu hổ vậy sao?"
Mục Phong bật cười, lắc đầu một cái rồi mở cửa vào nhà.
Chân trước mới vừa vào phòng khách, điện thoại di động liền vang lên, anh lấy điện thoại trong túi ra nghe, vẻ mặt từ từ trở nên nặng nề.
Giang Mạnh Phi chú ý tới sự thay đổi trong cảm xúc của anh, nhưng không tính quấy rầy anh, cô trở về phòng tắm thơm ngào ngạt tắm rửa sạch sẽ, đợi sấy khô tóc đi ra phòng khách thì phát hiện anh đã nói chuyện xong, đang ngồi trên ghế sa lon trầm tư.
Cô đi tới, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh anh.
Sở dĩ cô không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, là bởi vì anh nếu chịu nói, không cần cô hỏi anh sẽ tự nói, nếu không muốn nói, cô có hỏi cũng vô dụng.
Mục Phong dùng sức nắm chặt tay của cô, thật lâu sau mới mím môi cười.
"Xin lỗi, nhưng có thể anh phải ra ngoài một chuyến."
Anh nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói xin lỗi: "Công ty xảy ra chút chuyện, có người lấy tiền bạc, anh phải về công ty xử lý một chút."
Vẻ mặt của anh khá nặng nề, hiển nhiên đó không phải là vấn đề dễ dàng giải quyết.
"Vâng, vậy anh nhanh đi xử lý đi, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh."
Cô cũng lo lắng theo, mặc dù rất muốn ở bên cạnh anh, nhưng công việc quan trọng, huống chi lại liên quan tới vấn đề tiền bạc, tuyệt đối không thể qua loa.
Cam đoan của cô làm anh yên tâm, Mục Phong đưa tay ôm cô vào lòng, ôm cô thật chặt một lúc lâu mới thả ra, đứng dậy ra cửa.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Giang Mạnh Phi ở trong lòng chửi mắng tên đã lấy tiền công ty.
Ngộ nhỡ tên bại hoại này cuỗm tiền đi làm ảnh hưởng đến hoạt động của công ty, kế sinh nhai của nhiều nhân viên như vậy phải làm sao?
Càng quá đáng hơn là bởi vì hành vi bỉ ổi của hắn mà hại cô không thể cùng bạn trai “mới ra lò” anh anh em em, thật sự là nghiệp chướng nặng nề, cô tuyệt đối không tha thứ cho cái tên siêu khốn nạn đó!
***
Đêm khuya lúc Mục Phong về nhà, thấy cả người Giang Mạnh Phi nằm ngủ thϊếp đi trên ghế sa lon.
Nhìn cô nhăn mày lại, ngủ không hề ngon giấc, anh cảm động, nhẹ nhàng vuốt nhẹ trán cô, say đắm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia, đem toàn bộ lo lắng của cô thu vào tầm mắt.
Cô vừa mới vì thiếu ngủ mà té xỉu, bây giờ lại vì lo lắng anh mà ngủ ở ghế sa lon, khiến anh cảm thấy đau lòng cũng cảm động không biết phải làm sao.
Có lẽ anh nên hoài nghi lo lắng của cô có phải là tiền bạc bị trộm hay không, dù sao đó là tài sản của anh, bị trộm đi nghĩa nghĩa là khả năng tài chính anh sẽ suy yếu; theo hiểu biết của anh với cô, cô căn bản không quan tâm anh có bao nhiêu của cải.
Nhưng nếu cô thật sự quan tâm những thứ kia thì lúc anh đưa ra đề nghị hẹn hò sẽ lập tức đồng ý, như vậy mới có cơ hội trở thành thiếu phu nhân nhà họ Mục, nhưng cô không hề, ngược lại nghiêm túc hỏi tình cảm của anh mới đồng ý, điều này chứng tỏ cô không quan tâm căn bản mấy đồng tiền dơ bẩn đó, mà là anh có thật lòng thích cô hay không.
Bên cạnh đó, nếu như trong lòng Mạnh Phi không có anh, sẽ không đồng ý trở thành bạn gái anh, như vậy nghĩa là cũng không phải mình anh đơn phương nỗ lực, Mục Phong thõa mãn nhếch miệng cười.
"Mạnh Phi, vào phòng sẽ ngủ thoải mái hơn." Anh vỗ nhẹ mặt cô.
"Ưmh. . . . . ." Cô ngủ mơ màng, buồn ngủ mở mắt ra, nhìn anh một cái rồi lập tức nhắm mắt lại: "Em còn muốn ngủ. . . . . ."
"Anh biết, vào phòng ngủ ngon hơn đúng không?"
Bộ dạng này của cô thật đáng yêu, giống như gấu koala thích ngủ ôm chặt cái gối, anh khẽ cười.