"Quả thật khó hiểu!"
Cô ảo não đóng cửa phòng, vẫn không hiểu sao anh phải kiên quyết như vậy.
Là quan tâm cô sao? Hay là như thế nào?
Thật lạ . . . . . .
***
Nói là cưới thử, thực chất là ở chung
Đối với hai người bọn họ mà nói thật ra rất mới mẻ, bởi vì đối tượng sinh hoạt chung không phải là người thân đã quen thuộc từ nhỏ đến lớn, cho nên mỗi một phút đều khá mới lạ.
"Này, chúng ta đi xem “Iron Man 2” được không?"
Mới chuyển vào Mục gia không lâu, một đêm nào đó cô cảm thấy có chút buồn tẻ, tiện mời Mục Phong cùng nhau đi xem phim.
"Sao vậy? Sao đột nhiên muốn đi xem phim?"
Anh đang ở phòng bếp pha cà phê, nghe cô nói như vậy, không khỏi quay đầu nhìn cô.
"Không có! Chỉ cảm thấy có chút chán ~~" cô chơi đùa với ngón tay của mình, thành thật mà nói đối với hoàn cảnh mới này cô còn chưa thích ứng kịp.
Mặc dù rất tự do, bên tai cũng ít đi những chuyện linh tinh, nhưng ở nhà còn có thể chơi với Tử Tử, hoặc là nói chuyện phiếm với em dâu, thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng ở chỗ Mục Phong không có gì cả, thật có chút nhàm chán.
“Chán sao?”
Anh ngẫm nghĩ, nhớ tới quà bạn tặng năm ngoái, nhanh chóng nói: "Em mở hộc tủ phía dưới ti vi đi, bên trong có máy chơi game có thể chơi đó."
"Máy chơi game?!"
Mắt Giang Mạnh Phi tỏa sáng, không nói hai lời vọt tới tủ TV mở ra, quả nhiên thấy một máy máy chơi game nằm ở đó, cô vui vẻ lấy ra: "Ai ~~ vậy chơi như thế nào?"
"Phía trên không phải có sách hướng dẫn sao?"
Anh bưng cà phê ra phòng khách, vừa uống vừa nhìn cô.
"Viết tùm lum thế này, chỉ nhìn thôi cũng mệt."
Có thể là đồ dùng điện tử đối với phụ nữ đều có chút chướng ngại, cô cũng không ngoại lệ, xem sách hướng dẫn đã không hiểu, chứ đừng nói đến lắp ráp máy chơi game mà chơi.
"Vậy sao? Lấy ra tôi xem."
Anh chau mày, buồn cười nhận sách hướng dẫn từ tay cô, đứng ở bên cạnh cô quan sát.
Giang Mạnh Phi ngồi trên sàn nhà sạch sẽ, ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện anh rất cao lớn, bả vai cũng rất rắn chắc, không biết sao, trong lòng thậm chí có chút lay động . . . . . .
“Lại đây, tôi lắp ráp.”
Anh rất nhanh đọc xong sách hướng dẫn, khom người mở hộp ra lắp ráp.
Nhìn chằm chằm động tác nhanh nhẹn của anh, hai mắt của cô gần như lồi ra.
Không hiểu sách hướng dẫn, có sự khác biệt lớn vậy sao?
"Ừ, cầm chơi đi!"
Không đến mười phút, anh đem máy chơi game gắn vào ti vi, sau đó đem một máy đưa cô.
"Cùng nhau chơi sao?" Cô nhìn hỏi anh.
"Hả?"
Anh sững sờ, một lúc sau kéo ống quần ngồi xuống bên người cô: "Được, cùng nhau chơi."
Vì vậy, một trận chém gϊếŧ dữ dội bắt đầu, hai người một mới một cũ, một mặt né tránh quái vật đuổi gϊếŧ, một mặt lại ăn bảo vật, vô cùng vội vàng.
"Nhanh lên một chút! Phía sau em có quái vật tới."
Đáng chết! Những quái vật này sao chạy nhanh thế? Cô căn bản không còn kịp né nữa, nào có ở không gϊếŧ chết chúng chứ!
"Tôi biết rồi. . . . . . A ~~shit!"
Giang Mạnh Phi mới thoáng chần chờ đã bị quái vật cắn nuốt ~ game over.
"Khờ quá! Không phải bảo em mau tránh ra sao?" Anh chau mày, cười trêu nói.
"Đáng ghét! Dám nói tôi khờ! Không chơi cái này, chúng ta chơi cái khác đi!"
Cô bực bội nhấn vào nút menu lựa trò đua xe: "Đừng nói tôi bắt nạt anh đó, cho anh mười giây."
"Cho tôi? Tôi thấy tôi cho em thì đúng hơn." Anh cười khanh khách.
"Miễn! Tôi rất mạnh, không cần anh cho đâu."
Hai người còn chưa có bắt đầu mà đã đấu võ mồm rồi.
Một màn “chém gϊếŧ” kịch liệt lần nữa nổ ra, hai người cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm màn hình TV, một ván Mục Phong thắng, ván kế tiếp Giang Mạnh Phi chiếm thế thượng phong, tình hình chiến đấu quả thật có thể dùng từ “không thấy ngày đêm” để hình dung.
"Trời ạ! Tay của tôi sắp bong gân rồi."
Không biết rõ rốt cuộc chơi bao lâu, Giang Mạnh Phi thua trận đầu tiên, đáng thương vuốt vuốt cổ tay mình.
"Thật vô dụng, như vậy mà đã bong gân?"
Mục Phong thả máy chơi game xuống, kéo tay cô qua hỏi: "Đau không?"
"Đau chết đi được!" Cô gào khóc nói.
"Đợi chút, tôi đi lấy thuốc mỡ xoa giúp em."
Dứt lời, anh liền đứng dậy đi lấy hòm thuốc.
Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, Giang Mạnh Phi chú ý tới cà phê anh pha lúc trước còn để dưới đất đã sớm lạnh, hơn nữa còn dư lại tám phần, căn bản không uống được vài ngụm.
Cuối cùng anh là kiểu đàn ông gì?
Sự nghiệp thành công, dáng dấp lại đẹp trai cao lớn, dường như ưu điểm của toàn thế giới đều tập trung trên người anh, nhưng người đàn ông này lại sẵn lòng mặc kệ cà phê ngon vừa pha chỉ để chơi trò chơi với cô?
Một loại cảm giác không nói nên lời lên men trong lòng, Giang Mạnh Phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh cầm theo hòm thuốc lắc lư đến trước mặt, cả trái tim cũng sắp hòa tan.
"Lại đây, tôi giúp em xoa thuốc."
Ngồi lại chỗ cũ, anh mở hòm thuốc ra, nắm tay cô lên, xoa thuốc xong rồi nhẹ nhàng xoa bóp: "Có đỡ không? Kiên nhẫn một chút."
"Ừ."
Cô đáp nhẹ một tiếng, hơi đóng mí mắt nhìn hành động cẩn thận mà không mất đi sự dịu dàng của anh.
Anh và cô, vốn là người của hai thế giới khác nhau, không có bất kỳ sự lien hệ nào, nhưng ông trời lại gắn hai người ở chung một chỗ, hơn nữa anh càng thêm che chở cô, cô muốn như thế nào thì như thế ấy . . . . . .
Vì sao anh phải đối xử với cô tốt vậy?
"Sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Tâm tùy ý động, cô không tự chủ được buột miệng nói ra.
Câu hỏi này như ma chú, khiến động tác anh dừng lại, không rõ chân tướng ngẩng lên đầu nhìn cô: "Có sao?"
"Có."
Cô gật đầu như giã tỏi, một chút cũng không muốn gạt bỏ sự dịu dàng của anh: "Anh chơi trò chơi với tôi, lại giúp tôi xoa bóp tay, chẳng lẽ như vậy còn không coi là rất tốt với tôi sao?"
Mục Phong sau khi nghe không nhịn cười được.
"Ai! Tôi rất nghiêm túc có được hay không? Anh cho rằng tôi đang nói đùa sao?"
Tức chết đi được! Mỗi lần nói chuyện nghiêm túc với anh ta là anh ta lại cười, thật không hiểu nổi rốt cuộc anh ta đang cười cái gì, có thể nghiêm chỉnh một chút hay không?
"Tôi cười là vì tôi phát hiện em rất dễ thỏa mãn."
Anh tiếp tục làm động tác xoa bóp, khóe miệng chứa nụ cười nhạt, giải thích:"Tôi làm những chuyện này không phải là vì lấy lòng em, mà là bây giờ em đang ở chỗ tôi, chăm sóc em là yêu cầu cơ bản nhất, nếu không em lại nói tôi ở trước mặt ba mẹ em đóng kịch nữa."
"À."
Không biết sao, giải thích của anh khiến cô có hơi thất vọng, về phần tại sao thất vọng, chính cô cũng không biết: "Anh yên tâm đi, coi như anh không làm như vậy, tôi cũng sẽ không tố cáo với ba mẹ đâu."
"Một chút tôi cũng không sợ em tố cáo với ba mẹ em."
Đợi bàn tay cô mềm mại trở lại, Mục Phong mới chậm rãi buông ra, cặp mắt chớp cũng không chớp nhìn cô chăm chú: "Về phần mỗi chuyện tôi làm, đều là vì tôi muốn làm như vậy."
". . . . . ."
Ánh nhìn chằm chằm của anh làm cô đứng ngồi không yên, trái tim như mất nhịp, nhảy loạn cả lên; cô không có cách tiếp tục ngồi đón nhận ánh mắt vô cùng nồng nhiệt của anh, không thể làm gì khác hơn là chột dạ đứng dậy:"Ách, bụng của tôi hơi đói, tôi đi nấu mì trước. . . . . ."
"Mạnh Phi!"
Động tác của cô rất nhanh, nhưng động tác anh còn nhanh hơn, cô mới chạy không tới hai bước đã bị anh ôm sau lưng: "Em ở đây sợ cái gì?"
Rõ ràng cô rất dễ có thể đẩy anh ra, rõ ràng có thể trách mắng anh động tay động chân với mình, nhưng nhiệt độ cơ thể anh xuyên thấu qua tứ chi truyền lại người cô, cô hoàn toàn không làm được bất kỳ phản ứng nào, chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch của mình.