Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Sống chung trước hôn nhân đối với nhiều người có thể là điều không nên, sai trái, nhưng đối với những người nước ngoài họ xem đó là điều lẽ nhiên phải "thử" trước mới biết để tiến xa  …
Xem Thêm

Không nói đến cảm tình lúc trước với cô, bằng vào điểm này, anh tìm không ra cô gái nào có tư cách tham dự kế hoạch này hơn cô . . . . . .

Có cảm tình?

Khi nào thì anh có cảm tình với Giang Mạnh Phi rồi chứ?!

Đúng rồi, ngay từ đầu cô cự người ngoài ngàn dặm (không muốn tiếp xúc với người lạ) làm anh cảm thấy thú vị, đến sau tai nạn xe cộ thì không có đạo lý ấm áp đưa đón cô, sau đó ngoài ý muốn biết người nhà cô, quen thuộc hoàn cảnh sinh hoạt của cô, cộng thêm đoạn đối thoại của cô với bé gái ở bệnh viện vô tình lộ ra sự dịu dàng, bây giờ hiện ra sự kiên trì, mỗi một điểm đều hấp dẫn anh, làm anh càng ngày càng không dời mắt được.

Thì ra là mình muốn cô tham dự kế hoạch lừa bà ngoại chỉ là lấy cớ, thật ra anh đã sớm sinh ra tình cảm với cô, vả lại nghe Lý Văn Ký hẹn cô thì trong bụng rất không thoải mái, hẳn là bởi vì tâm trạng ghen buồn cười sao?

Một khi đã thấy rõ ý đồ chân thật cùng tình cảm của mình, tâm tình rộng mở, không khỏi vui vẻ ngâm nga bài hát.

Anh muốn Giang Mạnh Phi, Lý Văn Ký đừng hòng mơ tưởng.

"Đang hát nữa, tâm trạng tốt sao?"

Giang Mạnh Phi thích thú nhìn gò má anh.

"À há, rất rất tốt.”

Anh nhếch môi cười, không phủ nhận việc mình tâm trạng đang tốt.

"Ha ha...!"

Cô cười cười, không nhịn được hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đương nhiên là nơi càng kín đáo càng tốt." Anh cười khẽ một tiếng.

"Tại sao muốn nơi càng kín đáo càng tốt?"

Tim cô vô duyên vô cớ rét lạnh, gương mặt khẽ ửng hồng.

"Chẳng lẽ em muốn cho mọi người biết bí mật của chúng ta?" Khóe mắt anh thoáng nhìn, thấy bộ dáng cô đứng ngồi không yên, không nhịn được muốn đùa dai.

Chuyện như vậy đương nhiên không thể để những người không liên quan biết, nếu không đến lúc đó truyền tới tai bà ngoại anh thì nguy rồi. Cô đơn thuần, không biết được có một số việc sau khi công khai thì rất dễ lộ chân tướng, mà anh thích sự đơn thuần của cô, điều này chứng tỏ cô không có mưu đồ gì cả.

Đây là cảm giác thật kỳ diệu, một khi phát hiện mình thích một người, bất luận cô ấy làm cái gì, nói cái gì, cũng cảm thấy cô là đúng, tuyệt vời, anh chưa bao giờ có cảm giác này. . . . . .

"Nói cũng phải đó!"

Cô bừng tỉnh hiểu ra, phát hiện mình không có chú ý tới điểm này, thật sự là sơ suất quá: "Như vậy xin hỏi nơi nào mới tính là kín đáo?"

"Nhà tôi."

***

Lần đầu tiên bước vào nơi riêng tư của anh, Giang Mạnh Phi giống như Già Lưu vào thăm đại quan viên [1] , ngắm nhìn khắp nơi, mặc dù thiết kế rất đơn giản, nhưng từng đường nét, mỗi chỗ đều làm cô không ngừng tán thưởng.

[1] Già Lưu vào thăm đại quan viên: Già Lưu là nhân vật trong “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần. Bà là hình tượng nghệ thuật ấy không chỉ biểu hiện cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy mà còn có tác dụng tô điểm cho sự khắc họa đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong tác phẩm. Song song với việc xây dựng hình tượng nghệ thuật Già Lưu, Tào Tuyết Cần còn mượn nó để vẽ ra những trắc diện trong tính cách của những nhân vật chính cùa tác phẩm làm cho những hình tượng nghệ thuật ấy phong phú hơn, phức tạp hơn và nổi bật hơn. Ở đây có ý là Giang Mạnh Phi rất hứng thú với nhà Mục Phong, say mê nhìn khắp nơi.

"Ngồi đi, em muốn uống gì?"

Khi vào nhà thì anh đi về phía phòng bếp, vừa mở tủ lạnh, thuận miệng hỏi một câu.

"Nước lọc là được rồi." Cô ngồi trên ghế sa lon xa xỉ nói.

"Được rồi, bây giờ chúng ta có thể bàn."

Mục Phong bưng nước lọc tới, đặt ở trên bàn trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh cô.

"A. . . . . ."

Anh vô ý đến gần như thế, tim cô không hề báo động trước đập nhanh hơn, càng lúc càng nhanh . . . . . .

"Tôi, người nhà tôi anh đã biết rõ rồi, anh nên giới thiệu người nhà anh cho tôi biết chứ!" Giang Mạnh Phi cố đè xuống xúc động trong lòng, giả bộ thoải mái mà nói.

"Không thành vấn đề, tôi là con một . . . . . ."

Anh đứng dậy lấy ra mấy quyển album, mở ra chỉ vào những người trong hình, giới thiệu gia tộc thành viên mình cho cô biết.

"Đây là bà ngoại anh sao?" Cô chỉ vào một tấm hình hỏi.

"Đúng vậy, bà là một bà già vừa tinh mắt lại dày dặn kinh nghiệm."

Anh dùng tay chỉ chỉ hai bên lông mày, giả bộ hình dáng mụ phù thủy trong chuyện cổ tích.

"Ha ha! Anh thật là hư! Tại sao có thể nói bà ngoại mình như vậy?"

Cô cười vui vẻ, ngoài ý muốn phát hiện anh cũng có một mặt tinh nghịch, điều này làm cho cô cảm thấy rất mới lạ, cũng có cái nhìn mới về anh.

Mặc dù anh có địa vị cao quý là tổng giám đốc công ty Kim Khống, nhưng không có hà khắc, nghiêm nghị như trong ấn tượng, ngược lại khi ở chung hoàn toàn không có áp lực, cũng khó trách cô sẽ điên khùng đồng ý diễn tuồng vui này với anh.

Thượng Đế, Đức Mẹ Maria, xin tha thứ cô lừa gạt người già, đây tất cả cũng là vì để cho bà ngoại anh cùng người nhà cô yên tâm, tuyệt đối không có bất kỳ tư tưởng xấu gì, Amen ~~

"Chờ về sau em thấy bà sẽ biết tôi nói một chút cũng không khoa trương." Anh lắc đầu, cảm giác mình nói đúng trọng tâm.

"Vậy tiếp theo sao? Anh muốn làm như thế nào?"

Rất tốt, cô đối với thành viên gia tộc anh có chút ấn tượng, nhưng mà chưa thấy qua người thật, sợ rằng lần tới sẽ không nhận ra trong nháy mắt.

"Trong lòng em có phương án gì không?"

Vấn đề này anh đã nghĩ qua, nhưng vì tôn trọng, anh vẫn hỏi trước quan điểm của cô.

"Không có, anh thì sao?"

Cô chỉ đồng ý phối hợp, về phần làm sao, như thế nào thì không có khái niệm, dù sao mẹ cô và bà ngoại anh thì khó mà thu phục, cho nên trọng điểm vẫn nên ở trên người anh.

"Em đã không có cách, vậy thì dùng ý kiến tôi làm chủ."

Anh dừng một chút, tiếp tục nói: "Như vậy đi, hôm nay sau khi tan việc, em về nhà sửa sang lại hành lý, buổi tối tôi tới đón em, em đến nơi này ở."

"Hả?!"

Cô sững sờ, làm gì phải chuyển đến nhà anh? "Tôi phải chuyển đến nhà anh?"

"Tôi không phải mới vừa nói với em, bà ngoại tôi rất tinh mắt."

Anh khẽ thở dài, thậm chí có lúc còn hoài nghi đầu bà ngoại so với mấy anh em họ bọn họ lăn lộn trên thương trường còn linh hoạt hơn.

"Chúng ta có thể nói cho bà ngoại tôi với mẹ em biết, nói chúng ta quyết định thử cưới, cho nên muốn ở cùng một chỗ."

"Cưới cưới cưới . . . . . . cưới thử?!" [2]

[2] Ở đây tác giả dùng từ “thí hôn” nghĩa là cưới thử. Nhưng theo mình thì sống chung có vẻ đúng hơn, nghĩ lại vẫn nên tôn trọng nguyên tác nên mọi người tự hiểu nha.

Trời ạ! Hàm răng của cô đã muốn đánh nhau, nói tới nói lui lắp bắp. "Vậy vậy. . . . . . Vậy chúng ta phải ở chung một phòng sao?"

Mục Phong sửng sốt mấy giây sau đó cười to lên.

"Tôi, không có đùa giỡn, tôi hỏi rất nghiêm túc mà!"

Áaaa ~~ tức chết, cô hét đến đỏ mặt lên —— cô cho là mình đang gầm thét, nhưng kỳ thật âm lượng nhỏ đến chút khí thế cũng không có.

"Tin tôi, nếu như em muốn chung phòng với tôi, một chút tôi cũng không phản đối."

Anh nghiêng mặt sang bên, yên lặng nhìn cô, khóe miệng chứa nụ cười không tắt.

"Tôi tuyệt đối không có ý này!"

Cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên, khẩn trương đến cúi thấp lưng, bả vai co lại, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm đầu gối mình.

"Làm ơn, xin anh trăm ngàn đừng hiểu lầm."

Mục Phong buồn bực cười, bả vai run rẩy liên tục.

Giang Mạnh Phi này thật sự vô cùng thú vị, càng tiếp xúc với cô, càng phát ra hiện cô căn bản không cay nghiệt như ấn tượng đầu tiên, thật ra thì cô có chút cá tính “chị cả ngốc”, hơn nữa còn là kiểu cực kỳ đáng yêu, ai, cái cô chị cả ngốc này!

Thêm Bình Luận