Chương 12: Kết thúc

Kết thúc.

-

Vào lúc 6 giờ sáng, nơi mà các vận động viên dự định sẽ tới, đã bắt đầu có người tới tới lui lui.

Cuộc thi diễn ra rất sôi nổi, vì vậy việc ra vào được kiểm soát cực kỳ nghiêm khắc. Những người bảo vệ lập tức ngăn cản một người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục sáng màu khả nghi.

Áo sơmi vừa người, váy hẹp, áo khoác kiểu tây, phù hợp với chiếc giày cao gót cao ba phân. Trang phục kiểu này khiến những người bảo vệ nghĩ rằng, rất có thể, cô là một phóng viên. Nhóm bảo vệ ngay lập tức chặn cô lại.

"Cô đi đâu vậy?" Một người bảo vệ đang làm nhiệm vụ hỏi, "Hôm nay, phỏng phấn sẽ bắt đầu lúc 9 giờ, vì vậy 8 giờ rưỡi mới mở cửa cho phóng viên vào. Cô không nhận được thông báo hay sao?"

Người đẹp ngẩng mặt lên, khẽ cười. Khi cô đang muốn nói chuyện ——

"A, không sao đâu, cô ấy là người đại diện của đội thể thao." Người của ban giám đốc vừa lúc đi qua, nhanh chóng tiến lên giải vây. "Lê tiểu thư tới sớm, có muốn đi gặp các tuyển thủ hay không?"

"Cảm ơn giám đốc Diệp." Lê Vĩnh Huyên cười nói cảm ơn, "Tôi có một số tài liệu cần qua đây xử lý, tôi sẽ đi lên bây giờ."

Dáng người cô mảnh khảnh, bước trên đôi giày cao gót đung đưa, khiến cho nhóm bảo vệ và giám đốc không thể nào rời mắt. Bọn họ nhìn theo cô bước đi một đường, thưởng thức, cho đến khi cô biến mất ở cửa thang máy.

"Người đại diện xinh đẹp vậy sao?" Chàng trai bảo vệ trẻ tuổi không nhịn được nói đùa, "Nếu các tuyển thủ không theo đuổi cô ấy, tôi thật muốn theo đuổi ——"

"Người ta đã kết hôn với Mạch Vĩ Triết, chồng làm gì vợ theo đó, thật sự rất hạnh phúc." Giám đốc Diệp rất quen thuộc với đội tuyển, cười giải thích nói.

Một người bảo vệ khác không nhịn được cười nhạo đàn em: "Mạch Vĩ Triết kiếm tiền một năm, có lẽ mười năm cậu cũng kiếm không nổi. Hãy tỉnh táo lại đi, tập trung vào công việc, đừng mơ mộng hão huyền."

Người phụ nữ xinh đẹp lại có khả năng đó tất nhiên không thể nghe thấy mấy lời nhảm nhí này, cô gấp không thể chờ nổi đi lên tầng trên, thẳng tới tới đích —— phòng của người nào đó!

Cửa vừa mới mở ra, hai mắt cô sáng lên nói: "Em đã thành công rồi! Hợp đồng quảng cáo, toàn bộ đều đã xong! Bọn họ đã đồng ý tất cả mọi điều kiện chúng ta đưa ra. Hơn nữa, em đã ký được hợp đồng ba năm!"

"Vậy à." Có người trả lời cho có lệ, còn ngáp dài một cái.

Mạch Vĩ Triết vẫn đang buồn ngủ, ngực trần, trên ngực hắn là một sợi dây chuyền với chiếc nhẫn cưới màu bạc được treo trên đó.

Đây là những gì hắn đã từng nói —— phải dùng dây xích mãi mãi xích lão bà bên người hắn. Lão bà của hắn —— cũng chính là người đại diện có đôi mắt tỏa sáng này —— đương nhiên không có khả năng bị trói lại với hắn. Vì vậy, thứ treo ở trên người hắn, chính là chiếc nhẫn cưới của cô; gần như giống như chiếc nhẫn cô đeo trên tay, nhưng bản khắc hơi gồ ghề hơn, cũng đơn giản hơn.

Chiếc nhẫn đại biểu cho hứa hẹn làm bạn cả đời, sẽ không bao giờ còn cô độc nữa.

"Hôm qua em đưa cho anh bản hợp đồng, anh đã xem qua nó hay chưa?" Lê Vĩnh Huyên vừa bước vào cửa lập tức vội vàng giúp hắn thu dọn, nhặt áo phông và quần dài vứt trên mặt sàn lên. Cô rất hào hứng với bản hợp đồng vừa mới ký kết, vì vậy cô không rảnh cằn nhằn hắn, chỉ tiếp tục nhanh chóng báo cáo: "Mặc dù phần của anh được rút riêng ra, nhưng những phần còn lại đều được ký cùng nhau. Sau khi ký được hợp đồng này, kinh phí trong vòng ba năm sẽ không cần phải lo lắng nữa!"

Mạch Vĩ Triết chú ý tới giọng điệu phấn kích của cô. Hắn híp mắt lại, nghiêng đầu nghiên cứu cô một chút, trêu chọc nói: "Vừa mới sáng sớm, em thật đúng là vui vẻ."

"Đương nhiên! Công ty quảng cáo lớn như vậy...... Bọn họ luôn tài trợ những siêu sao!" Cô lộ ra vẻ mặt mơ màng, vô cùng khao khát, "Sau này anh cũng có thể giống như siêu sao thế giới, chỉ cần trở thành đại sứ thương hiệu, lập tức có thể ăn uống tất cả những sản phẩm của bọn họ miễn phí ——"

"Người đại diện yêu quý của tôi, xin đừng quên rằng, đó là công ty sản xuất đồ uống có ga." Mạch Vĩ Triết lười biếng nhắc nhở. Tuyển thủ bọn họ tuyệt đối không cho phép uống đồ uống có ga.

"Họ cũng có đồ uống cho vận động viên." Lê Vĩnh Huyên giống như bị một gáo nước lạnh xối xuống giấc mơ của mình, thở hổn hển đấm ngực hắn một chút, "Sao anh không nào hứng chút nào vậy? Em đã bằng mọi cách chạy tới đây để báo tin cho anh!"

"Em chỉ tới đây để bảo anh ký tên trên bản hợp đồng thôi sao?" Mạch Vĩ Triết bắt được tay cô, vừa dùng lực kéo cô vào trong lòng ngực, vừa nhỏ giọng trêu đùa bên tai cô, "Hơn nữa, em có chắc là anh không hào hứng hay không?"

Cơ thể vừa áp sát vào người hắn, hừm, có người sáng sớm đã rất...... có tinh thần.

Mặt Lê Vĩnh Huyên hơi nóng, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, "Đừng náo loạn, chúng ta đã hẹn ước, khi anh thi đấu chúng ta không thể ——"

"Hôm nay anh không thi đấu." Hắn nhận lấy hợp đồng trên tay cô, đặt nó qua một bên, sau đó bắt đầu cởi cúc áo của cô. "Hơn nữa, đây chính là tự em tìm tới cửa."

Lê Vĩnh Huyên cố gắng tránh thoát khỏi bàn tay hắn, lui về phía sau, vừa muốn cười nhưng lại giả vờ tức giận, nũng nịu nói: "Mạch Vĩ Triết! Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, không thể như vậy! Anh nên lắng nghe những gì người đại diện nói!"

"Anh còn nghe chưa đủ hay sao? Em muốn anh nhanh một chút, chậm một chút, nhẹ một chút, nặng hơn một chút...... Cho dù như thế nào, không phải anh đều nghe theo hay sao?"

Tiếng nói của hắn thấp trầm khàn khàn, gợi cảm đến nỗi khiến người đỏ mặt, hơn nữa hắn cố ý nói một cách cực kỳ ái muội, khiến Lê Vĩnh Huyên cảnh giác, tình thế không ổn!

Cô nhanh chóng quyết định, chạy nhanh về phía cửa. Nhưng Lê Vĩnh Huyên đã xem thường lão công nhà mình —— thật sự là quá thất sách, cô đã kết hôn với một người giữ kỷ lục thế giới về trượt băng tốc độ —— Sau ba giây đồng hồ, cô đã bị bắt lại ở cửa.

Mạch Vĩ Triết ép cô vào trước tấm gương lớn, dùng bộ ngực kiêu hãnh của mình ngăn chặn cô lại, sau đó nhanh chóng cởϊ áσ khoác của cô ra.

Cô bị hắn áp đảo, vừa nhẹ nhàng thở hổn hển, vừa dùng sức đẩy hắn ra, đấm vào ngực hắn, "Không thể, ở đây không thể......"

"Em nói lần này trong lúc thi đấu sẽ không ngủ cùng giường với anh, vì vậy, anh đành phải làm điều đó ở đây." Hắn hôn một đường xuống chiếc cổ trắng như tuyết của cô.

"Anh......" Thật sự rất biết cách ngụy biện! Không cùng giường, không có nghĩa bên ngoài giường cũng có thể! "Đừng như vậy...... đáng ghét, áo sơmi của em sẽ bị nhăn ——"

Khi cô hờn dỗi, hắn đã mở được vài chiếc cúc trên áo sơmi, lộ ra chiếc rãnh hấp dẫn mê người bên trong. Hắn không chút khách khí cúi đầu vào trong đó, bắt đầu nhấm nháp bừa bãi. Những cây râu sáng sớm cọ vào làn da mềm mại, khiến cô vừa ngứa vừa tê.

"Ưʍ......" Cô không nhịn được bắt đầu khe khẽ rêи ɾỉ, đầu cô yếu dần dựa vào mặt gương phía sau.

Đáng giận, cô đã thất bại khi kháng cự hắn! Hắn biết rất chính xác làm thế nào để quyến rũ cô bằng cơ thể trẻ tuổi của mình!

Ai có thể trách cô được? Hình ảnh Mạch Vĩ Triết đã được đăng trên rất nhiều tạp, có bao nhiêu phụ nữ thèm chảy nước miếng về cơ thể hắn......

Khi áo sơmi của cô được cởi ra, chiếc váy hẹp bị nâng lên đến tận eo, lộ ra đùi đẹp thon dài tuyết trắng, đôi mắt hắn lập tức chuyển sang màu sô cô la nồng đậm, nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, sóng mắt mê mang.

Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, hắn đã bị mê muội về dáng người của cô.

Không cần cùng giường, cũng có thể thân thiết nóng rát triền miên. Ngay ở trước tấm gương lớn, hắn hung hăng làʍ t̠ìиɦ với cô một lần.

"A...... Có ai đó...... bên ngoài...... Ưʍ......" Khi đang chìm đắm trong cảm xúc ân ái, cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài hành lang có tiếng động.

Nhưng hắn đang chôn thật sâu ở trong cơ thể cô, cơn cực lạc đang càng ngày càng mãnh liệt, làm sao hắn có thể để ý nhiều như vậy? Hắn ngang ngược cắn môi cô đến nỗi sưng đỏ, ngăn chặn những phản kháng nho nhỏ của cô. Hắn không ngần ngại đưa cô lêи đỉиɦ. Toàn thân cô run rẩy co chặt, cũng phóng thích hết thảy tình yêu.

Một lúc sau, ngọt ngào qua đi bọn họ lại vụng về thu dọn hậu quả. Dưới sự nũng nịu của người nào đó, Mạch Vĩ Triết cam tâm tình nguyện, nở nụ cười thuần khiết của nam nhân sau khi thỏa mãn, giúp cô mặc một chiếc áo sơmi của hắn vào.

Khi có người gõ cửa, Lê Vĩnh Huyên lập tức túm chặt chiếc áo to rộng của chồng mình.

"Hả?" Cô kinh ngạc nhìn người vừa tới.

Người tới là một chàng trai trẻ tuổi, mặc đồng phục của nhân viên đại hội. Chàng trai vừa nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp đứng bên trong cánh cửa, tóc hơi tán loạn, sự gợi cảm yêu kiều toát ra. Chàng trai lập tức đỏ mặt, căn bản không dám nhìn thẳng vào cô.

Nhưng vì cô đang mặc áo của đội tuyển, vậy chắc là không sai ——

"Ồ, tôi thuộc đội kiểm tra ma tuý, tiến hành kiểm tra theo thường lệ." Nhân viên trẻ tuổi đỏ bừng mặt, giống như thật sự ngượng ngùng yêu cầu: "Xin hãy giơ tay trái lên cho tôi xem một chút."

Lê Vĩnh Huyên lo lắng duỗi tay ra ngoài, anh ta trói cánh tay trắng nõn bằng một dải cao su, sau đó, một ống tiêm xuất hiện ——

Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, "Anh muốn làm gì vậy?!"

"Muốn... muốn thử máu. Ngoài ra, xin vui lòng hợp tác xét nghiệm.... nướ© ŧıểυ." Khuôn mặt của chàng trai trẻ đỏ ửng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ.

Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, Mạch Vĩ Triết lập tức lao tới, căn bản không phân biệt xanh đỏ trắng đen, nắm lấy bả vai đối phương và đẩy mạnh ra ngoài! Người của tổ kiểm tra ma tuý lảo đảo lui ra sau vài bước, đυ.ng phải tường bên kia của hành lang.

Cho dù anh ta là một cậu bé hay là một tổng giám đốc lớn, chỉ cần có người dám chạm vào Huyên Huyên của hắn, kết cục đều giống nhau —— dùng nắm đấm của hắn giải quyết!

"Đừng xúc động! Anh ấy là nhân viên!" Lê Vĩnh Huyên vội vàng ôm lấy eo Mạch Vĩ Triết, ngăn cản hắn đang muốn nhào lên đánh người.

Lúc trước chuyện hắn đánh Lương Văn Hà, cho dù đã được cật lực phong tỏa, nhưng tin tức vẫn bị lộ ra ngoài; Hình tượng Mạch Vĩ Triết táo bạo hung hãn, trong thời gian ngắn, căn bản không có cách nào xoay chuyển.

Cô có thể tưởng tượng được bắt đầu ngày mai, tin tức Mạch Vĩ Triết không phối hợp với tổ kiểm tra ma tuý, đánh nhân viên đại hội, sẽ dùng tốc độ như thế nào để phát hết trên những bản tin thể thao lớn. Có phải công việc của người đại diện như cô chưa đủ tốt hay không?

"Tôi chỉ làm việc theo quy tắc ——" Anh chàng trẻ tuổi gần như sắp khóc.

Lúc này cô đã hình dung ra. Trong một cuộc thi đấu có quy mô lớn, việc kiểm tra ma túy thường được thực hiện vào sáng sớm hoặc đêm khuya, cũng chính là thời gian các tuyển thủ ít mong đợi nhất; không ngờ hôm nay lại vừa vặn như vậy......

"Không sao, không sao. Anh ấy chỉ hiểu lầm thôi." Lê Vĩnh Huyên trấn an nhân viên trẻ tuổi, vỗ vỗ vào vai Mạch Vĩ Triết, "Nếu anh muốn kiểm tra các tuyển thủ thì chính là vị này. Mời vào đây đi, anh ấy sẽ rất hợp tác."

"Vậy cô là...... người thân? Người thân có thể ngủ lại hay sao?" Nhân viên nhíu mày hỏi.

"Đương nhiên không được." Lê Vĩnh Huyên xinh đẹp cười, nói: "Tôi là người đại diện của anh ấy."

Mạch Vĩ Triết vẫn đen mặt, giống như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đối phương, khiến cho người bị hắn trừng mắt đều có chút run rẩy, chàng tai trẻ đã phải lặp lại nhiều lần mới thành công trong việc lấy mẫu máu của hắn.

Sau khi chàng trai đã hoàn thành xong công việc của mình. Lê Vĩnh Huyên mặc lại quần áo, chỉnh sửa lại tranh điểm và bước ra. Sau khi tân trang một lúc nữa, cô lại trở thành người đẹp OL khiến người sáng mắt.

Một tay cô với lấy chiếc cặp, một tay cầm lấy áo khoác, mỉm cười với bọn họ và nhanh nhẹn rời đi.

Trang phục đúng quy cách, càng giúp cô thể hiện phong cách gợi cảm thục nữ phong tình. Đôi mắt của chàng trai trẻ thẳng tắp, không tự chủ được chăm chú nhìn giống như bị câu hồn, thậm chí quên cả việc giao bình lấy nướ© ŧıểυ để xét nghiệm trên tay cho Mạch Vĩ Triết.

Người đại diện quá quyến rũ! Nhân viên trẻ không nhịn được ảo tưởng, nếu như bản thân mình cũng là vận động viên, có phải cũng sẽ ——

"Nghĩ cũng không được nghĩ!" Tiếng nói trầm thấp chất chứa nguy hiểm, đầy cảnh cáo bá đạo từ từ truyền tới.

Đúng vậy, Mạch Vĩ Triết hắn cả đời bá đạo, gặp phải Lê Vĩnh Huyên, càng ngày càng bá đạo đến nỗi không thể nói lý.

Chỉ vì ——

Cô là của hắn. Toàn bộ, vĩnh viễn.

~~~ Hết. ~~~