- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sống Chung Nhưng Không Chung Giường
- Chương 6-3
Sống Chung Nhưng Không Chung Giường
Chương 6-3
Kể từ sau khi mất không chế ở phòng nghỉ lần trước, giữa bọn họ, giống như chưa có gì biến đổi, nhưng cũng giống mọi thứ đều thay đổi. Hắn vẫn đi tập huấn, mỗi ngày vẫn đúng giờ gọi điện thoại về nhà nói chuyện phiếm. Tuy nhiên, lời nói rõ ràng ít nhiều có chút biến đổi, đôi khi hai người đều cầm điện thoại nhưng không nói gì cả, ngay cả sự im lặng cũng rất ngọt ngào.
"Chị Huyên Huyên dường như trở nên xinh đẹp hơn." An Nhuận mang sô cô la vào trong phòng bếp xong, vui vẻ chạy tới, giống như cún con chạy vòng quanh cô, sau khi đánh giá kỹ càng tỉ mỉ mới nói.
Cũng không phải cô xinh đẹp hơn, chẳng qua ánh sáng từ niềm hạnh phúc bên trong phản chiếu ra bên ngoài không thể lừa được người.
"Phải không?" Lê Vĩnh Huyên có chút chột dạ sờ sờ trên mặt mình, "Chắc là đã béo lên. Ở đây, mỗi ngày đều ăn đồ ăn lão Mạch nấu......"
"Sướиɠ quá --" Đổi lại chính là một trận khóc thét, "Tôi cũng muốn sống ở đây!"
"Các cậu không thể, tôi không muốn ở chung với các cậu." Mạch Vĩ Triết đi tới, lạnh lùng phá vỡ mộng đẹp của những chàng trai trẻ, "Lão Mạch đang ở sân sau, các cậu đi xem có cần giúp gì hay không." Sân phía sau ngoại trừ cỏ, còn có một vườn rau nhỏ, nhổ cỏ nhặt sâu, tưới nước, quét lá...... việc có thể giúp rất nhiều, hắn mừng rỡ bắt luôn hai tiểu quỷ này đi làm.
"A! Tôi sẽ làm cỏ!"
"Tôi sẽ tưới nước!"
Sống trong ký túc xá, mấy tiểu quỷ quanh năm suốt tháng không thể nhìn thấy sân vườn lập tức gào thét chạy về phía sân sau!
Khi Lê Vĩnh Huyên đi vào phòng bếp, muốn giúp bọn họ chuẩn bị một chút đồ uống, đột nhiên, Mạch Vĩ Triết ném qua cho cô một bọc sô cô la nhỏ.
Cô tiếp được, lập tức hoàn toàn không thể ngăn mình đỏ mặt, khóe miệng kìm nén nụ cười ngượng ngùng.
Tâm tư người này thật sự rất thâm. Mang về hai thùng sô cô la lớn như vậy, hắn đang muốn làm gì --
Nhưng tay cô giống như tự có ý thức của mình, mở bọc sô cô la ra, lấy mấy viên đưa vào trong miệng. Hương vị sô cô la ngọt ngào lan tỏa trong miệng, ngay lập tức, cô có cảm giác đang nếm trải tư vị hạnh phúc.
Dì của cô đã vất vả nuôi cô lớn lên. Khi cô còn nhỏ, trong nhà căn bản không có tiền thừa để mua kẹo ăn vặt thế này, chỉ chờ tới dịp tết hoặc sinh nhật hay ngày hội đặc biệt, gì cô sẽ phá lệ mua sô cô la đường cho cô.
Và bây giờ, sô cô la đường lại có thêm một ý nghĩa đặc biệt, hoặc nên nói là ma lực đặc biệt......
"Ngon không?" Ma lực quả nhiên hấp dẫn người nào đó tới đây. Lòng bàn tay lớn của hắn chạm lên đôi má nóng bừng của cô, thấp giọng hỏi.
Cô gật gật đầu, đôi mắt mỉm cười yên lặng nhìn hắn. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt cô, màu hổ phách chuyển thành thâm sâu, giống như màu sô cô la loại thượng hạng.
"Vậy, có thể cho anh nếm thử một chút được không?"
Cô chớp chớp mắt, chần chờ một lát, khẽ gật đầu.
Lão đại hắn không khách khí lập tức nếm thử. Hắn không thể ăn sô cô la, vì thế, hắn đã phát minh ra phương pháp hưởng thụ khác.
Bọn họ nồng nhiệt hôn nhau ở trong góc bếp. Nếm đi nếm lại, thậm chí hắn còn mυ"ŧ đầu lưỡi của cô, trằn trọc triền miên, thật lâu thật lâu sau mới buông nhau ra, hai người đều bắt đầu thở hổn hển.
Hắn là thành niên trẻ tuổi có cơ thể khỏe mạnh, phát ra mị lực đàn ông kinh người, thời gian huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, cơ bắp rắn chắc rõ ràng như một bức tường gạch; hơn nữa bức tường này còn đang nóng lên, toàn bộ muốn khiến cô tan chảy.
Sau khi hôn sâu, hắn dùng ngón cái vừa nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi bị hôn hơi sưng đỏ của cô, vừa thở dài một hơi.
Mạch Vĩ Triết từ trước tới nay chưa từng thở dài, đời này của hắn còn chưa từng trải qua quá nhiều chuyện bất đắc dĩ khiến hắn thở dài. Tuy nhiên, kể từ khi gặp cô, hắn không nhịn được thở dài.
"Có chuyện gì vậy?" Lê Vĩnh Huyên lo lắng nhẹ giọng hỏi.
"Không có chuyện gì. Chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với em, anh cảm thấy như bị tra tấn." Hắn lại thở dài một hơi.
"Vậy...... em có thể dọn đi......"
Mạch Vĩ Triết cười khẩy, "Đừng gây rắc rối, những lời khen ngợi điên cuồng của em đối với lão Mạch, có lẽ ông ấy sẽ kêu anh cút đi trước! Sao có thể để em dọn đi!"
Cô có chút ngượng ngùng nói: "Thực sự không có cách nào, đồ ăn lão Mạch nấu thật sự quá ngon."
"Đủ rồi, lão Mạch không ở đây, em không cần ngọt miệng như vậy."
Nhưng, chẳng phải vì lão Mạch không có ở đây, hắn mới có thể hưởng thụ sự ngọt ngào của cô hay sao? Sau đó, hắn lại thừa dịp lướt qua môi cô mấy lần nữa, lúc này mới bằng lòng thả cô đi chuẩn bị đồ uống.
Khi già trẻ ba người ở sân sau cuối cùng vào nhà, vừa mới vào cửa, lão Mạch lập tức nhăn mày lại, "Vì sao có mùi sô cô la?" Mũi ông có khả năng đánh hơi giống như một chú chó.
"Cô ấy đang ăn sô cô la." Mạch Vĩ Triết lập tức bán đứng cô, phàn nàn chỉ về phía xa.
"Trên người của cháu cũng có. Có phải cháu đã ăn vụng hay không?" Trên mặt lão Mạch đã xuất hiện sương mù của mưa gió sắp tới, "Mạch Vĩ Triết, ông đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, trong lúc tập huấn cần phải nhẫn nại! Ngay một chút du͙© vọиɠ này cũng không khống chế được, cháu sẽ thành công như thế nào?"
Người ta thường nói, nếu chưa từng trượt khỏi bảng xếp hạng trong top 3 trên thế giới dù chỉ một lần thì tuyển thủ đó không tạo ra vấn đề gì lớn, cũng không thể có thành công.
Mạch Vĩ Triết không phủ nhận, rốt cuộc hắn đúng thật cũng nếm thử sô cô la, bị ông nội mắng một trận cũng đúng.
Nhưng Lê Vĩnh Huyên đã phá tan cục diện căng thẳng, cô mang trà đá tới, đưa cho lão Mạch một chén. Lão Mạch vốn dĩ đang xụ mặt mắng, vừa nhìn thấy cô ngoan ngoãn mời trà, tức giận đều tiêu tan hết. Ông tiếp nhận chén trà, không nói lời nào uống trà ngay lập tức.
"Thật bất công, mắt lớn mắt nhỏ." Mạch Vĩ Triết thầm thì phía sau, trong ánh mắt tất cả đều là ý cười.
Buổi chiều cuối tuần, bọn họ chỉ nói cười đùa giỡn. Ba gã tuyển thủ theo lịch tập huấn của huấn luyện viên đề ra hôm nay liền ra ngoài chạy bộ, chạy một đường đến công viên nhỏ gần đó, sau đó ngồi xổm nhảy cầu qua lại bốn mươi lần mới chạy trở về. Lê Vĩnh Huyên và lão Mạch thì vội vàng chuẩn bị bữa tối cho mọi người.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sống Chung Nhưng Không Chung Giường
- Chương 6-3