Chương 25.4

Theo kế hoạch, Trấn Quốc Công sẽ về vào hai ngày sau, nhưng trên đường ông nghe nói trong yến hội của Thái Bình công chúa có người chết, rất nhiều lang quân, tiểu thư quý tộc đều bị kẹt ở trên núi. Ông hoảng sợ, vội ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, sợ nhi nữ của mình cũng ở trong đó.

Minh Hoa Thường nghĩ thầm thật trùng hợp, nàng lười mười sáu năm, chỉ tích cực có một lần lại vừa vặn gặp phải chuyện xui xẻo này. Nàng cười, cố tỏ vẻ thoải mái nói: “A phụ đang nói Phi Hồng Yến sao? Thái Bình công chúa gửi thiệp mời đến phủ Trấn Quốc Công, con và nhị huynh cùng đi. Kỳ thật không có việc gì, chẳng qua người ngoài phóng đại tung tin vịt.”

Ngay sau ngày Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương trở về, Minh lão phu nhân cũng đã hỏi chuyện này. Chuyện này không chỉ là quỷ ám mà phía sau còn liên quan đến tranh đấu giữa Võ gia, Lý gia. Minh Hoa Thường liền nhẹ nhàng bâng quơ biến chuyện lớn thành nhỏ, chỉ nói là trên núi gió lớn, có người dựa vào đó dựng lên một câu chuyện ma quỷ, kỳ thật đều là bắt gió bắt bóng.

Minh lão phu nhân tin, không hỏi gì thêm. Hôm nay Minh Hoa Thường dùng chính lời lẽ đó để ứng phó với Trấn Quốc Công, nhưng Trấn Quốc Công cũng không lơi lỏng, vẫn hỏi kỹ trên núi đã xảy ra chuyện gì, vì sao tuyết trên Mang Sơn lại lở, bọn họ sống trên núi như thế nào, vân vân.

Nói dối càng nhiều, sơ hở càng lớn, Minh Hoa Thường không thể lấp liếʍ, nàng nhìn về phía Minh Hoa Chương xin giúp đỡ.

Minh Hoa Thường vốn định nhờ Minh Hoa Chương giúp nàng làm dịu đi, nhưng không ngờ, Minh Hoa Chương lại nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng hành lễ với Trấn Quốc Công nói: “Là con không tốt, con làm Nhị nương rơi vào hiểm cảnh, thỉnh phụ thân trách phạt.”

Minh Hoa Thường hoảng sợ, ngoài ý muốn nhìn về phía Minh Hoa Chương. Người này là quá ngốc vẫn là quá trách nhiệm, việc này sao có thể trách hắn được?

Minh Hoa Thường vội ôm lấy cánh tay Minh Hoa Chương, dùng phong thái làm nũng mạnh mẽ kéo hắn lên: “Nhị huynh, huynh cũng đâu thể thể biết trước, chuyện này thì liên quan gì đến huynh? Ở trang viên toàn là huynh che chở cho muội, nếu huynh mà bị phạt thì không phải muội cũng nên bị phạt?”

Minh Hoa Chương cao hơn Minh Hoa Thường rất nhiều, hắn hơi khom người, cánh tay vừa lúc ngang ngực Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường giống như con lười treo ở trên người hắn, Minh Hoa Chương xấu hổ, bị bêu xấu trước mặt mọi người nhưng lại không thể đẩy nàng ra, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, hạ giọng nói: “Nhị nương, đừng nháo.”

Minh Hoa Thường không có sở trường gì đặc biệt, chỉ có da mặt dày, nàng mặc kệ ôm lấy Minh Hoa Chương, chơi xấu nhìn về phía Trấn Quốc Công: “Con mặc kệ, dù sao a phụ không được phạt nhị huynh.”

Trấn Quốc Công cũng ngẩn người, ông còn chưa nói gì, bọn họ nghĩ đi đâu vậy?

Có điều, Thường Thường và Hoa Chương không phải luôn xa lạ sao, hai đứa nó trở nên thân thiết như vậy từ khi nào?

Minh lão phu nhân bị làm lơ nãy giờ không vui ho khan một tiếng, Trấn Quốc Công lúc này mới như tỉnh mộng, vội vàng đến thỉnh an mẫu thân: “Nhi tử thỉnh an mẫu thân. Nhi tử bất hiếu, ngày Tết không thể phụng dưỡng ở bên cạnh mẫu thân, nhi tử có tội.”

Trấn Quốc Công mới vừa quỳ xuống, liền có nha hoàn lanh lợi dìu ông lên, Minh lão phu nhân nói: “Con đang tuổi sung sức, tất nhiên phải cống hiến cho triều đình. Nếu ngày nào cũng ở bên cạnh ta thì mới gọi là không có tiền đồ. Được rồi, khó khăn lắm người một nhà mới quây quần bên nhau, đừng đứng nữa, đều ngồi xuống đi.”