Chương 25.3

Minh Hoa Thường nghe thấy Trấn Quốc Công đã trở lại, nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhất thời có chút bối rối.

Nàng còn nhớ rõ khuôn mặt lạnh lùng của Trấn Quốc Công trong mơ, ông nói nàng không phải người Minh gia, kêu người kéo nàng về Tô gia, từng câu từng chữ đều cứng rắn như sắt. Minh Hoa Thường không tưởng tượng nổi phụ thân sẽ có vẻ mặt như thế đối với nàng, trong mơ nàng mê muội, cho đến khi tỉnh lại nàng vẫn không biết nên đối mặt như thế nào.

Chẳng lẽ sự sủng ái của phụ thân đối với nàng chỉ dựa vào việc nàng là máu mủ của ông, không có chút liên quan gì tới bản thân nàng? Hay là nói cho dù thiên kim Minh gia có là ai đi chăng nữa, Trấn Quốc Công đều sẽ hết mực yêu chiều, ngược lại sẽ như gió thu cuốn hết lá vàng, đến nhìn thêm một cái cũng không muốn nhìn, thậm chí hận không thể gϊếŧ chết vết nhơ như nàng?

Vậy tình cảm mấy năm nay Trấn Quốc Công dành cho nàng, mỗi năm bất kể bận rộn thế nào cũng không quên tặng quà sinh thần thì tính là cái gì?

Minh Hoa Thường không hiểu được, đúng lúc ấy Trấn Quốc Công không ở trong phủ, Minh Hoa Thường liền lừa mình dối người che giấu đi, không muốn đối mặt. Hôm nay Trấn Quốc Công đột nhiên trở về, nội tâm Minh Hoa Thường đang giằng co thì nghe thấy Trấn Quốc Công còn chưa tiến vào đã hỏi huynh muội bọn họ trước.

Nội tâm Minh Hoa Thường đột nhiên bình thường trở lại. Đúng vậy, cuộc sống không phải công đường, rất nhiều chuyện không cần phải hỏi cho rõ ràng. Bản chất con người là thích kéo dài huyết mạch của mình, nếu không có huyết thống của mình thì tính cách có tốt đến đâu cũng chỉ là con nhà người ta mà thôi, sao có thể so được với cốt nhục thân sinh?

Việc Trấn Quốc Công thất vọng, giận chó đánh mèo sau khi biết con mình bị tráo cũng là nhân tính, không muốn tiếp tục nuôi một con chim bồ câu ngoại lai như nàng cũng là nhân tính, không có gì đáng trách. Suốt mười sáu năm trước đó Trấn Quốc Công đối xử chân thành với nàng như nữ nhi, nàng cũng báo đáp bằng lễ nghĩa cho đấng sinh thành, vậy là đủ rồi. Nửa đời sau, bất kể Trấn Quốc Công có cần nàng hiếu thuận nữa hay không, trong lòng nàng cũng sẽ luôn ghi nhớ ân tình của Trấn Quốc Công với nàng.

Sau khi Minh Hoa Thường nghĩ thông suốt, nàng không còn rối rắm về giấc mơ nữa. Nàng phải đề phòng nguy cơ trong giấc mơ, nhưng cũng không thể vì một giấc mơ mà nghi kỵ người xung quanh quá mức, làm xáo trộn cuộc sống của bản thân. Nàng không tin một người nhớ rõ sở thích và ngày sinh của nữ nhi lại có thể gϊếŧ mình. Nếu nàng đoán sai, nàng cũng sẽ cam chịu.

Trấn Quốc Công vén toang tấm mành, sải bước đi vào. Ông vừa vào cửa, liền nhìn thấy Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường đứng ở trước tấm bình phong, thiếu niên thanh lãnh như tuyết, thiếu nữ kiều diễm như hoa, hai người đứng cạnh nhau thật sự là châu liên bích hợp, mãn đường rực rỡ.

Thiếu niên, thiếu nữ lần lượt hành lễ, lúc họ mở miệng chênh nhau hai chữ, thế nhưng cuối cùng âm cuối vẫn kết thúc cùng lúc: “Xin thỉnh an phụ thân, phụ thân vạn phúc an khang.”

Trấn Quốc Công nhìn cảnh này, suốt đường về màn trời chiếu đất, bôn ba gió tuyết đến giờ mới thấy an lòng: “Hai đứa không có việc gì là tốt. Ta nghe nói yến hội của Thái Bình công chúa đã xảy ra chuyện, hai đứa không đi sao?”