Chương 25.1

“Quê quán của Tô ma ma?” Tiến Bảo nhíu mày, lúc này nàng thật sự không biết: “Nô tỳ không biết.”

Như Ý từ bên ngoài đi vào, nghe thấy Minh Hoa Thường đang hỏi quê quán của Tô ma ma, liền nói: “Phu nhân xuất thân từ Thái Nguyên Vương thị, Tô ma ma là của hồi môn của phu nhân, có lẽ cũng là người Thái Nguyên.”

“Thái Nguyên Phủ.” Lúc này đến lượt Minh Hoa Thường nhíu mày. Thái Nguyên phủ nằm ở phía bắc, cách Lạc Dương khá xa. Minh Hoa Thường đi ra ngoài mua đồ cũng phải thông báo trước cho trưởng bối, sao nàng có thể rời Lạc Dương đến Thái Nguyên Phủ tìm Tô ma ma đây?

Nàng chỉ có thể phái người đi. Nhưng bên cạnh nàng đều là nha hoàn ma ma, vì vậy rất khó rời nội trạch. Hơn nữa, người mà hạ nhân phủ Trấn Quốc Công đi theo chính là Minh gia tiểu thư, không phải Minh Hoa Thường, nếu bọn họ từ miệng Tô ma ma biết được Minh Hoa Thường là giả, chẳng lẽ còn nghe lệnh của nàng sao? Sâu xa hơn, liệu bọn họ có lén báo tin cho Minh lão phu nhân, nhị phòng, tam phòng hay không?

Chuyện này có liên quan đến sinh tử của Minh Hoa Thường, nàng không dám đánh cuộc với lòng người. Minh Hoa Thường càng nghĩ càng đau đầu, Như Ý thấy sắc mặt Minh Hoa Thường không tốt thì thử hỏi: “Nương tử, người hỏi vấn đề này làm gì?”

Cho dù Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cát Tường, Như Ý là tâm phúc của nàng, nàng cũng không dám nói chuyện này cho các nàng. Minh Hoa Thường lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không làm gì cả. Chỗ ta không còn việc gì, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Minh Hoa Thường cho tất cả nha hoàn ra ngoài, chờ trong phòng an tĩnh lại, nàng nhìn chằm chằm ánh nến, khe khẽ thở dài.

Thật sự gặp chuyện nàng mới biết mình nhiều thiếu nhân lực thế nào. Nàng không định thăm dò xem rốt cuộc Chiêu Tài, Tiến Bảo, Cát Tường, Như Ý hướng về nàng hay là hướng về phủ Trấn Quốc Công. Cách đánh cuộc này không có ý nghĩa, bất kể kết quả như thế nào, nó đều sẽ gieo một cái gai giữa nàng và bọn họ. Chi bằng nàng theo một con đường khác, chiêu mộ người không có quan hệ với Minh gia, chỉ nguyện trung thành với mình nàng.

Những người này phải kiên định phải có năng lực, có thể vào nam ra bắc, quan trọng nhất chính là giữ chặt miệng. Người Minh Hoa Thường cần phải đi rất nhiều nơi, không chỉ đến Thái Nguyên điều tra nghe ngóng Tô ma ma, về sau còn phải bố trí nữ hộ ở thành Lạc Dương, mua sắm ngoại trạch.

Minh Hoa Thường suy nghĩ nửa ngày, bất đắc dĩ thở dài. Ý tưởng rất tốt, nhưng muốn bồi dưỡng nhân thủ đáng tin cậy đâu có dễ dàng như vậy?

Hơn nữa hiện tại nàng là tiểu thư Công phủ, những người đó có thể nghe lời nàng, đến khi nàng rời khỏi Minh gia, trở thành một nữ tử bình dân không nơi nương tựa, những người đó sẽ tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời sao? Liệu đầy tớ có ức hϊếp chủ nhân, cướp đoạt tài sản của nàng hay không?

Minh Hoa Thường không thể không đề phòng tình huống này. Dựa vào người khác chung quy sẽ bị người khác quản chế, dựa vào chính mình mới là ổn thỏa nhất. Làm nữ hộ, mua nhà cửa không thể tránh được việc giao thiệp với quan phủ. Minh Hoa Thường không thể dùng các mối quan hệ của phủ Trấn Quốc Công, nàng chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Nàng thậm chí không biết tìm ai, cho dù trong tay có tiền cũng không biết tiêu thế nào.

Minh Hoa Thường thổn thức trong lòng, còn chưa kiếm được tiền, mỗi việc tự lập thôi cũng đã khó khăn như vậy rồi. Nhưng nhìn biển thở dài cũng vô dụng, cho dù khó nàng cũng sẽ đi tiếp.