Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
Nhưng nếu cô thật sự nôn ra ở trong xe anh, chỉ sợ là sẽ chết không toàn thây.
Chỉ có thể gắt gao mà đè lại dạ dày, nhẫn nhịn chịu đựng……
Cũng không biết qua bao lâu, mới nghe được xoạt một tiếng, xe xuống cao tốc, dừng lại ở ven đường.
Hạ Tiểu Nịnh còn không có chớp mắt, cô cũng cảm giác được một sức nóng nhiệt độ đập vào mặt mình.
Phong Thanh Ngạn tay phải chống ở trên lưng ghế của cô, cả người gần như đem cô nhốt lại, hơi thở nguy hiểm nặng nề mà đè ép xuống, “Trong vòng ba giây, gia tốc có thể lên đến một trăm tám mươi mã lực, xe thể thao Maserati toàn cầu số lượng giới hạn chỉ có ba cái, có giá thị trường là hai ngàn vạn cô không cần, lại nháo từ chức. Hạ Tiểu Nịnh, nói cho tôi biết, cô đến tột cùng muốn cái gì?”
“Tôi muốn nôn……”
Hạ Tiểu Nịnh đã nhẫn nại đến cực hạn rồi, yếu ớt mở mắt, vô cùng đáng thương.
Phong Thanh Ngạn: “……”
Những ngón tay đặt ở trên lưng ghế từ từ siết chặt, hắn cố gắng kiềm chế xúc động mình muốn đưa tay bóp cổ chết cô, “Lăn xuống xe mà nôn!”
Hạ Tiểu Nịnh hai mắt tỏa ánh sáng, như thể là nghe được cái gì tựa như lệnh đặc xá, ngay lập tức mở khóa dây an toàn của mình, đẩy cửa xe ra.
Ven đường có một thùng rác, nhưng cô đã không kịp chạy tới, đỡ lấy một thân cây, ựm một tiếng mà nôn ra.
Bữa sáng vốn cô ăn không ăn nhiều, cuối cùng ngay cả mật đều nôn ra, cô vô lực mà ngồi xổm ở chỗ đó, “Thiếu gia, làm phiền anh đưa cho tôi một tờ giấy ăn.”
Cũng không thể như vậy mà đứng lên, hoặc là dùng tay lau a?
“Không có.” Phong Thanh Ngạn không chút nghĩ ngợi.
“……” Hạ Tiểu Nịnh ở trong lòng âm thầm nguyền rủa anh, “Anh nếu không cho tôi mà nói, coi chừng lát nữa tôi cọ lên trên quần áo anh.”
“…… Cô dám uy hϊếp tôi?”
“Một tờ giấy ăn mà thôi, so với lau trên quần áo anh cái nào tốt hơn?”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh không quay đầu lại, một lát, nghe được âm thanh cửa xe lại lần nữa bị mở ra.
Phong Thanh Ngạn từ bên kia đã đi tới, trong tay nắm một bao giấy ăn.
Hạ Tiểu Nịnh trong mắt sáng lên, anh cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, không uổng công cô uy hϊếp một phen!
Lễ phép vẫn là phải có, cô mở miệng, “Cảm ——”
Lời còn chưa nói xong, giấy ăn thiếu chút nữa nện ở trên mặt cô, sau đó lăn xuống ở trong lòng ngực cô.
“Lau sạch sẽ một chút, giống như một con quỷ!”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng cúi đầu, cuối cùng đem giấy ăn đã dùng qua tưởng tượng thành đầu Phong Thanh Ngạn, hung hăng mà vò mấy cái mới ném vào trong thùng rác.
Hai người một lần nữa lên xe, cô ấn lấy tay lái, “Không cần lại đua xe nữa, tôi sẽ chết đấy.”
“Ngồi xe đều có thể nôn thành như vậy, nhìn cô một chút tiền đồ cũng không có.”
“Ai làm hại?” Hạ Tiểu Nịnh cãi lại, “Tôi vốn là liền cảm mạo nghiêm trọng, chịu không nổi cái giày vò này!”
Phong Thanh Ngạn sửng sốt, “ Cô cảm mạo…… Nghiêm trọng lên?”
Quản gia không nói cho bọn họ biết!
“Nếu không thì sao? Ngày hôm qua tôi còn hôn mê bất tỉnh đấy!” Hạ Tiểu Nịnh buồn bực, “Hại tôi nôn thành như vậy, phỏng chừng trở về bệnh tình lại muốn nặng thêm!”
“……” Phong Thanh Ngạn trầm mặc một hồi, “Vậy chuyện cô từ chức……”
“Là ba ba tôi làm chủ. Vốn dĩ tôi vừa rồi lúc xuống tầng còn nghĩ, nếu là Mạn Mạn thật sự không bỏ được, tôi chờ hết bệnh rồi sau đó vẫn là quay trở lại đi làm.”
“……”
Phong Thanh Ngạn không nghĩ tới sự việc này biến chuyển nhanh tới mức tựa như gió lốc, lúc trước anh còn chuẩn bị tốt những cái...uy hϊếp, không, lý do thuyết phục cô, hiện tại ngược lại là cũng không dùng được.
Hạ Tiểu Nịnh xem anh không nói lời nào, cô cũng không chịu nói chuyện.
Người thoải mái một chút, đôi mắt liền dám bắt đầu đánh giá xung quanh, cô lúc này mới phát hiện xe này lại là hoàn toàn mới tinh, bên ngoài trắng đến tỏa sáng, nội thấy là Barbera hồng, căn bản không giống như là xe đàn ông lái.
Vừa rồi Phong Thanh Ngạn nói cái gì nhỉ? Nói là xe này cô không cần? Chẳng lẽ là cho cô?
Khao cô ngày hôm đó biểu hiện rất tốt?
Càng nghĩ, càng cảm thấy có khả năng.
Cô quay đầu lại, thử mở miệng thăm dò, “Xe này…… Không phải là khen thưởng cho tôi chứ?”
_____________________