Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
Mạn Mạn con bé cư nhiên tìm đến nơi này? Thật đúng là vô cùng cố chấp giống nhau a!
Hôm nay bên ngoài trời giá rét thế này, cô nhanh chóng chạy ra đem cô bé vào trong nhà sưởi máy sưởi uống một chút nước ấm mới được.
Hạ Tiểu Nịnh xỏ dép vào rồi vội vàng đứng dậy, thấy Cố Lâm Anh còn ở trong phòng bếp bận việc cũng không nói với bà, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
……
Dưới tầng.
Phong Thanh Ngạn dáng người cao dài mà đứng ở bên cạnh xe thể thao Maserati, anh mặc áo ngoài khoác màu đen thân ảnh cao ngất hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người qua đường của tiểu khu.
Ngay cả những bác gái vừa mới đi khiêu vũ từ công viên về cũng đều khó có thể tự kiềm chế, đôi mắt dán thẳng lên trên người anh.
Dù sao đẹp trai như vậy, có khí chất như vậy, còn có vẻ mặt nghiêm túc không có gì biểu tình cấm dục hệ soái ca, bọn họ ngày thường thấy không được nhiều lắm.
Mà anh dường như đã quá quen với ánh mắt nhìn chằm chằm của những người như vậy, chỉ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cầu thang, không chút nào liếc nhìn bọn họ một cái.
Một lát sau, liền nghe được có tiếng bước chân đi xuống cầu thang truyền đến.
Ngay sau đó…… Một người mặc bộ đồ ngủ con cừu trắng, trên chân đi đôi dép màu hồng cánh sen bằng nhung, thân ảnh chui vào tầm mắt của anh.
Không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là một quả cầu tuyết nhỏ đang lăn.
Phong Thanh Ngạn yên lặng mắt dời đi chỗ khác, không muốn lại bị cay con mắt.
Hạ Tiểu Nịnh hai ba bước lẻn đến trước mặt anh, “Thiếu gia anh cũng tới? Mạn Mạn đâu?”
“Lên xe.”
Ở đây nhiều người, anh không muốn cõi trên lưng cái tiếng là bắt nạt thiếu nữ đàng hoàng đâu.
“Ah.” Hạ Tiểu Nịnh cho rằng Phong Mạn Mạn ở bên trong, vui sướиɠ mà mở cửa xe ra ngồi vào trong.
Sau đó mới phát hiện…… bên trong không có ai cả.
Phong Thanh Ngạn cũng mở cửa ghế lái ra, “Đến ngồi phía trước.”
“……” Hạ Tiểu Nịnh cảm giác được một tia không thích hợp, “Không cần, tôi ngồi ghế sau là được rồi.”
“Chẳng lẽ thoạt nhìn tôi rất giống tài xế sao?”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh bất đắc dĩ, chỉ có thể mở cửa xe ra, ngồi xuống trên ghế lái phụ.
Tài xế người ta thái độ phục vụ đều rất tốt, còn có nước khoáng miễn phí để uống, về thái độ này của anh, còn không bằng tài xế đâu……
“Buộc dây an toàn lại.” Anh nặng nề lên tiếng.
“Ah.” Hạ Tiểu Nịnh buộc lại, lúc sau mới nhớ ra, “Chúng ta sẽ đi đâu?”
"Ở đâu cũng đều không đi.”
“A?”
Cô còn không có hỏi câu nào nữa, xe đã lái ra khỏi khu dân cư, đi lên đường cao tốc.
Hạ Tiểu Nịnh lặng lẽ liếc mắt nhìn một cái bên mặt anh đang căng chặt, nhìn ra tâm trạng anh tựa hồ có chút không vui.
Cô ngoan ngoãn mà ngậm miệng, cũng không quá lo lắng. Dù sao anh có thể mang mình đi chỗ nào? Đơn giản chính là đi trang viên bên bờ biển đi làm thức ăn cho Mạn Mạn mà thôi.
Ai ngờ vừa mới yên tâm xuống một chút, xe liền một tiếng vụt ra xa mấy chục mét.
Phong Thanh Ngạn đem chân ga dẫm mạnh, ngón tay dài lưu loát mà chuyển tay lái, trên cổ tay mặt đồng hồ chợt lóe lên, thì có một chiếc xe bị bọn họ vượt qua.
Quanh mình cảnh vật nhanh chóng rút lui về phía sau, tính năng ưu việt của xe thể thao ở chỗ vẽ ra một đường vòng cung kinh hãi.
Hạ Tiểu Nịnh sợ ngây người, “Tôi tôi tôi ㅡㅡ”
“Câm miệng!” Phong Thanh Ngạn hất một chiếc xe ra sau đuôi, trượt xuống dốc.
“……” Hạ Tiểu Nịnh trái tim run lên, “Anh anh anh……”
“Không câm miệng liền mở cửa đem cô vứt ra ngoài.”
Lại là một đường chuyển, lên dốc!
Tốc độ xe đã đạt tới 220 rồi, Hạ Tiểu Nịnh dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn tới bất kể đồ vật gì.
Kí©h thí©ɧ tới quá nhanh tựa như tàu lượn siêu tốc, cô cảm thấy mình nhanh điên rồi, dạ dày bắt đầu kháng nghị nghiêm trọng, buổi sáng ăn chén cháo trắng kia hầu như đã cuồn cuộn tới cổ họng rồi.
Sắc mặt của cô càng ngày càng trắng, thật sự không thể nhịn được nữa, muốn nôn ra ㅡ—
_____________________
>•< hãy ủng hộ sâu bằng cách để lại cảm nghĩ của các bạn nhé. Mỗi ngày trung bình từ 4 -> 5 chương, dạo này hơi bận nên có thể sẽ dịch sẵn rồi đăng thật nhiều vào một ngày nào đó