Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Nhiệt độ cơ thể của anh giống như luồng điện đột nhiên chạy qua thân thể, Hạ Tiểu Nịnh cả người đều muốn xốp giòn, mạnh mẽ chống đỡ rồi tranh thủ thời gian, chạy trốn thật nhanh đến dưới gầm bàn ăn, “Tôi thật sự không phải cố ý! Thật sự! Tôi xin thề!”
“……” Phong Thanh Ngạn đứng dậy, cúi đầu liếc liếc mắt một cái chỗ ngực bị móng vuốt của cô chà đạp qua.
Đã có chút trầy da, thậm chí, còn có chút sưng đỏ……
Anh nhắm mắt lại, hít sâu…… Nhịn xuống trong nội tâm tàn khốc xúc động muốn gϊếŧ người vào giờ phút này, một lần nữa buộc lại dây lưng áo ngủ, “Cô đi ra.”
“Không ra.”
“Đi ra!”
“Đánh chết cũng không ra!”
“Cho dù cô không ra, tôi cũng có thể đánh chết cô!”
“……”
Suy nghĩ ba giây, cảm thấy anh có năng lực làm được điều này. Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng từ bàn ăn kia chui ra ngoài, cách thật xa anh, “Thiếu gia, tôi thật không phải cố ý phi lễ anh.
Nếu có thể, tôi tình nguyện để anh xem tôi như là không khí!”
“Cô nghĩ cô đối với tôi mà nói quan trọng giống như không khí?”
“…… Không có a!” Người đàn ông này não có vấn đề? Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng thay đổi từ, “Không bằng, anh đem tôi xem như giống như thả rắm đi? Tôi đi nghỉ ngơi! Phong thiếu ngủ ngon, Phong thiếu mơ đẹp, phong thiếu tạm biệt!”
Nói xong, nhanh chóng đi về phía căn phòng nhỏ.
“Đứng lại.”
Phong Thanh Ngạn thanh âm nặng nề mà truyền đến, như Định Hải Thần Châm, làm cho cơn gió đang lướt qua cửa sổ nhanh chóng đứng yên.
(_chú thích_cơn gió là Hạ Tiểu Nịnh_)
Hạ Tiểu Nịnh lập tức không dám cử động nữa, cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình, yên lặng mà tính toán xem từ nơi này chạy đến cổng lớn mất bao nhiêu thời gian mới có thể chạy ra tìm đường sống.
“ Risotto hải sản, rượu vang đỏ hầm cá trắng, rau xào và súp Gasbachu.”
Phong Thanh Ngạn môi mỏng khẽ mở, thanh âm vang quanh quẩn ở nhà ăn, so với giọng siêu trầm còn dễ nghe hơn.
“A?”
Hạ Tiểu Nịnh khó hiểu mà nhìn sang, đêm hôm khuya khoắt, anh chơi đọc tên đồ ăn hay gì?
“Hai mươi phút sau, mấy món này phải có trên bàn ăn.”
Lạnh lùng vứt bỏ những lời này, Phong Thanh Ngạn xoay người, lên lầu.
“……” Hạ Tiểu Nịnh ngây người vài giây.
Hai mươi phút?
Đây đâu phải gọi đồ ăn, rõ ràng chính là đòi mạng mà!
“Cô còn có mười chín phút có thể ngẩn người……” Thanh âm xa xăm tràn ngập áp bách mà truyền đến.
“……!”
Hạ Tiểu Nịnh hoàn hồn, nhanh chóng vọt vào phòng bếp.
Rửa sạch, xào, hầm, chưng, nấu, cô loay hoay đến mức chân không chạm đất.
Cuối cùng tay chịu nóng một chút, mới miễn cưỡng bưng được toàn bộ món lên bàn.
Vừa nhìn thời gian, mười chín phút rưỡi.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật……
Phong Thanh Ngạn đã đi xuống.
Anh tắm rửa lại, thay đổi bộ áo ngủ màu đen khác, những giọt nước theo đường sợi tóc mà nhỏ xuống, dọc theo ngực mà lăn xuống……
Nhìn thấy cái miệng khô khốc không thể giải thích được của cô, anh cũng không mở mắt ra, mắt không hề quét lại lần nữa.
“Thiếu gia, đồ ăn của anh đã đủ.”
Phong Thanh Ngạn mở mí mắt ra, nhàn nhạt liếc cô một cái, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, “Bên trong không có thứ gì kỳ quái đi?”
Nếu có thể, cô dĩ nhiên muốn hạ thuốc trừ sâu DDVP cho anh! Nhưng Hạ Tiểu Nịnh tự vấn bản thân mình cũng là không có cái can đảm kia, “Sắc-hương-vị đều đầy đủ, tay nghề của tôi tuyệt đối có bảo đảm. Anh có thể yên tâm.”
“Mèo khen mèo dài đuôi.” Phong Thanh Ngạn lạnh lùng phun ra mấy chữ này.
Rũ mắt, cầm lấy cái thìa uống một ngụm, ngón tay hơi hơi mà dừng một chút, sau đó tiếp tục ăn những món khác nhau.
Trong lúc nhất thời, nhà ăn yên tĩnh không một tiếng động.
Hạ Tiểu Nịnh đứng ở tại chỗ xem anh ăn, không dám tùy ý đi lại, hô hấp đều khống chế được không thể tạo ra âm thanh quá lớn.
Cô kỳ thật cũng rất là đói…… Cô bận rộn cả ngày nay, còn cái gì cũng chưa ăn đâu……
Bên kia, Phong Thanh Ngạn uống xong canh, rồi đang ưu nhã dùng dao nĩa mà cắt thịt cá.
Bỗng nhiên……
“Ục ục ——”
Một âm thanh đột ngột vang dội lên……