Chương 27: Ghi hận

Vốn dĩ, cô ả nghĩ rằng trận bão tuyết này rơi được mấy ngày cũng sẽ dừng lại.

Nên cô ả vẫn muốn duy trì hình tượng nữ thần tự cao của mình, không muốn mở miệng cầu xong Trương Dịch cho mình miếng ăn.

Trương Dịch không để ý đến Phương Vũ Tinh nữa, mà nhìn mấy tin nhắn khác trong nhóm chat, muốn tìm trò hay để xem.

Khi anh mở nhóm chat khu chung cư, vừa vặn nhìn đến tin nhắn của bác gái Lâm trong ủy ban quản lý khu chung cư đang kêu gọi mọi người không nên hoảng loạn, yên tâm ngồi trong nhà chờ đợi.

[Mọi người không nên gấp gáp, chỉ là đột nhiên hạ nhiệt độ mà thôi, nhiều lắm là hai ba ngày nữa sẽ dừng lại.]

[Tuyệt đối không nên tranh giành vật tự, hãy tin tưởng phía chính phủ chúng ta.]

[Ủy ban quản lý khu chung cư chúng tôi cũng sẽ suy nghĩ biện pháp giúp mọi người, vượt qua trận bão tuyết này. Mong mọi người nghe mệnh lệnh của người chỉ huy, không gây phiền phức cho phía chính phủ.]

Có một số chủ nhà đưa ra ý kiến khác.

[Bão tuyết lớn như thế, không biết khi nào mới dừng. Bây giờ chúng tôi muốn đi ra ngoài cũng rất khó khăn, trong nhà không có dự trữ nhiều vật tư thì phải làm sao?]

[Đúng vậy, nếu không để chúng tôi ra ngoài mua một ít đồ ăn đi! Chỉ sợ mấy ngày nay đồ ăn tăng giá rất nhiều rồi.]

Bác gái Lâm lập tức nhấn mạnh.

[Mấy người lại muốn đi ra ngoài làm gì? Nếu vậy không phải thêm phiền phức cho chúng tôi hay sao?]

[Tranh giành vật tư chỉ làm cho giá hàng hóa lại tăng nhanh thêm, đến lúc đó tất cả mọi người đều muốn ăn đồ ăn giá cao hay sao.]

[Nếu ai dám đi dự trữ vật tư bị tôi phát hiện, đừng trách tôi báo cáo lên trên rằng người đó đang làm loạn lòng dân!]

Trương Dịch thấy bác gái Lâm và những người lãnh đạo khác đang chỉ huy mọi người, trong lòng cười lạnh.

Hôn mày là ngày đầu tiên của kỷ băng hà, bởi vì thời tiết bên ngoài quá lạnh, nên vật tư trong siêu thị vẫn chưa bị tranh cướp.

Nếu lúc này dọn đi mấy đống tuyết lớn bên ngoài, mặc dù có thể bị thương do gió rét, nhưng tuyệt đối sẽ có cơ hội dự trữ hàng hóa vật tư với số lượng nhất định.

Nhưng do sự đe dọa của bác gái Lâm nên nhiều người ôm tâm lý may mắn, không có ra ngoài đi mua thức ăn.

Kết quả cuối cùng như thế nào, là điều đã có trong suy nghĩ.

Ngay lúc này, bác gái Lâm tự nhiên nhắc đến Trương Dịch.

Bà ta dẫn đầu đám người tag tên Trương Dịch.

[Tiểu Trương, mấy ngày trước cậu dự trữ không ít thứ trong nhà. Bây giờ bão tuyết đang nghiêm trọng, cậu không nên làm trái mệnh lệnh được đưa ra.]

[Mấy ngày này ngồi đợi ở trong nhà đi, nếu để tôi phát hiện cậu đi ra ngoài nữa, đừng trách bác gái Lâm này không nể tình!]

Sắc mặt Trương Dịch trở nên khó ở.

Bà già này, có lẽ vì lần trước bà ta xin đồ của anh, anh không cho.

Cho nên bà ta vẫn còn hận trong lòng, lần này có cơ hội vẫn không quên chọc cho anh một gậy.

Nhưng mà thật đáng tiếc, cái gì mà bác gái trong ủy ban quản lý khu chung cư, bây giờ đối với Trương Dịch chỉ là cái rắm.

Anh cười lạnh trả lời: [Bác gái Lâm, bão tuyết kéo dài bao lâu không ai biết hết.

Lỡ như kéo dài rất lâu, đến lúc đó mọi người không có ăn, bác có thể gánh trách nhiệm này sao?]

Trương Dịch hỏi như thế, đã nói lên tiếng lòng của nhiều người.

Mọi người rất muốn phản đối lời nói của bác gái Lâm, nhưng ngại thân phận của bác gái Lâm là thành viên ban quản lý khu chung cư, không dám cãi lại.

Có Trương Dịch mở màn, lập tức có người đứng ra mở miệng nói.

[Đúng vậy, bà không để chúng tôi dự trữ vật tư, đến lúc thiếu ăn thiếu uống tính cho ai?]

[Bà có thể gánh nổi trách nhiệm này sao?]

Bác gái Lâm thấy mọi người đều đứng ra cãi lại bà ra, có chút hoảng hốt.

Đồng thời trong lòng bà ta càng thêm hận Trương Dịch.

Vậy mà mấy người trong khu chung cư cùng nhau cãi lại bà ta, đây là không thèm nể mặt bà ta đúng không?

[Các người yên tâm, chuyện này ủy ban quản lý khu chung cư sẽ có người phụ trách thông báo với mọi người, vật tư sẽ không thiếu! Bão tuyết cũng sẽ nhanh qua đi.]

[Còn cậu, Trương Dịch. Ngay lúc này cậu lại muốn khuấy động lòng người, cậu làm vậy là vi phạm pháp luật, gây rối loạn trật tự an toàn xã hội!]

Bác gái Lâm đang cuộn mình ở nhà nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói: “Trương Dịch này thật là không biết trời cao đất rộng, phải nghĩ cách tìm một nơi nào đó giam cậu ta lại mấy ngày mới được.”

Trương Dịch cười phá lên.

Trong lúc này, bà già họ Lâm kia còn muốn ra oai, ỷ vào bản thân mình có chút quyền lực muốn làm mưa làm gió, buồn cười quá đi.

[Ôi chao, tôi không đủ khả năng đội chiếc mũ to như vậy đâu.]

[Yên tâm đi, bên ngoài lạnh như vậy, có kêu tôi cũng không đi. Tùy ý mọi người!]

Vật tư anh đã sớm gom đủ, tất nhiên không có gì cần phải ra ngoài, để cùng với người khác tranh đoạt lá rau, củ quả.

Nhưng mà bác gái Lâm tin chuyện ma quỷ kia, sau này coi như thảm nhất.

Trong lòng Trương Dịch có chút thương hại, tận thế giáng xuống, không biết có bao nhiêu người bị đói lạnh mà chết đây.