Chương 7: Cảnh trong mơ
Lý Bách Chu lạc vào giấc mơ.
Trong mơ y còn là một thiếu niên, mặc đồng phục trung học màu lam, cặp sách màu đen kéo lết trên đường, xỏ đôi giày thể thao đã lâu không giặt, một đầu tóc đen ngắn chỉa ra không theo quy tắc nào.
Nhìn từ bất kể góc độ nào, đều là hình ảnh một đứa nhóc mới lớn, ánh mắt sắc bén, tâm lạnh lùng. Bởi vì không được chăm sóc tốt, cho nên luôn bẩn thỉu lại cà lơ phất phơ như vậy.
Thiếu niên này luôn lấy tư thế ngạo mạn mà đứng, dùng một chân chống đỡ sức nặng thân thể, một chân khác sải nghiêng 30 độ, thỉnh thoảng còn rung rung lên. Trước khi bị cưỡng chế vào trường quân đội bị phong bế toàn bộ với bên ngoài, y thậm chí còn cùng mấy thiếu niên khác, giấu bình xịt trong tay áo, nghênh ngang đi trên đường phun vào tường mấy dòng “Duy trì trị an”. Có điều bộ dáng đó cũng thật tốt, dù có làm chuyện xấu cũng không sao cả, hơn nữa mọi người thương tiếc mẹ y mất sớm, cha lại mặc kệ, cho nên thấy hắn ngỗ nghịch, giả bộ lưu manh, cũng chỉ tám chuyện cùng đồng tình sau lưng y một hồi rồi thôi.
Sau đó, tổ hợp “mẹ kế + anh em kế” được nhiều người chờ mong rốt cục xuất hiện, giống như những màn khói lửa giữa quảng trường trong mấy bộ phim hành động. Có phiền toái gì tới mẹ kế với em trai hờ kia hay không thì thiếu niên không biết, y chỉ biết mình sắp bị đám “người hảo tâm” này làm phiền chết. Rốt cục sau một lần đùa quy mô lớn, người cha ngày thường luôn bất động thanh sắc, vừa động thanh sắc là muốn cấm đoán liền một hơi ném y vào trường quân đội như cái ngục giam kia.
Kỳ thật ngay từ đầu, thiếu niên vẫn thực chờ mong gặp mặt “mẹ kế” này. Hồi mẹ y mất, y còn trong tã lót, cảm tình cũng không quá sâu, biết mình sẽ có mẹ, trong lòng đứa nhóc sớm tràn đầy chờ mong. Chỉ là ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhộn nhạo.
Biết mẹ kế còn có đứa nhỏ, thiếu niên thập phần chờ mong. Y 13 năm là con trai độc nhất, ngày thường rất hâm mộ nhà người ta ‘huynh hữu đệ cung’. Nghĩ thầm nếu mình cũng có em trai, nhất định phải cho nó ăn mặc thật đẹp, mỗi ngày mang ra ngoài chơi đùa. Từ đầu đường chạy tới cuối phố, còn muốn cùng nhau đánh ngã đối thủ một mất một còn của y một lần. Tốt nhất còn muốn có người bắt nạt em trai yếu ớt, đề kẻ làm anh trai như y, lòng đầy căm phẫn đứng ra bảo hộ nó.
Thiếu niên quyết định sau này sẽ làm anh trai tốt của em trai. Y muốn trước khi em trai đến phải chuẩn bị trước, để bảo vệ tốt cho nó, để nó ở trường học không bị mấy học sinh ở đây bắt nạt.
Thiếu niên tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng lại sớm lên kế hoạch hết thảy. Y không sợ nước miếng của mấy bà cô hàng xóm, cảm thấy được chỉ cần mẹ kế và mình một lòng, ngay cả cha ruột y cũng có thể không cần. Có điều trước đó, y nên thử tìm hiểu ý tứ mẹ kế cùng em kế trước đã.
Thiếu niên sáng sớm đã chờ ở cửa, hồi hộp trông mong. Mãi cho đến khi ánh dương nhô lên khỏi đường chân trời, một người phụ nữ mặc chiếc váy liền áo màu vàng nhạt ôm một đứa nhỏ áo màu cà phê xuất hiện trước cửa, được cha y đón vào nhà.
Thiếu niên nghiêng mặt qua một bên, ánh mắt liếc liếc, hai tay đút trong túi quần, chân lắc a lắc. Nghĩ thầm, chỉ cần bà tới nói vài lời sau này sẽ đối xử tử tế với tôi vân vân, tôi sẽ hợp tác với bà.
Nhưng mà ——
Hình ảnh nhoáng lên một cái, Lý Bách Chu có chút hốt hoảng. Y phát hiện mình chẳng biết từ lúc nào đã năm năm chưa đặt chân về nhà. Trong gian phòng, phía góc lầu hai le lói chút ánh dương, luôn tản mát ra thoang thoảng vị thuốc đông y đắng chát.
Lý Bách Chu chậm rãi mở to mắt, phun ra một hơi buồn bực trong người. Ngơ ngác nhìn xuyên qua màn lụa màu trắng thấy trần nhà hoa văn hạt dẻ xa lạ trên đỉnh đầu.
Năm năm…