Ánh trăng tản ra một làn hương xưa cũ, ngày lại ngày, mọc đằng Đông, lặn đằng Tây. Vừng sáng vàng kim mờ nhạt hắt xuống lòng sông cũng nhàn nhạt vàng kim, mang theo hơi giá chạm khẽ vào đầu vai hắn, rồi từng tấc trườn về phía xa xôi vô tận.
Bên ngoài cửa sổ là trúc hải xanh tươi được ánh trăng gột rửa, xào xạc trong đêm như sóng thần lặng êm.
Đến phiên hắn làm người trong núi, chờ đợi mùa hè.
“Tôi dùng cả đời dệt ra một kế hoạch chu toàn, chỉ vì một lần tương ngộ, chỉ để đêm hôm ấy có thể dùng tư thái đó mà đến gặp anh. Đêm ấy anh bước vào cuộc đời tôi, có phải tôi cũng bước vào năm tháng của anh? Mỗi khi anh nhìn tôi, bóng tôi cũng in vào tròng mắt anh, lẽ nào không phải?”
Hắn bật cười, thì thào tự nói, giống như mượn gió núi thổi lời này đến tai người khách trên đường. Không biết giờ này vẫn đang băng rừng hay đã đứng chờ ngoài cổng?
Bên kia rừng trúc có tiếng ca xa xa vẳng đến, chắc là gã tiều phu nào đó đang gánh củi về nhà. Tiếng ca não nề rền rĩ trong chiều hôm nhập nhoạng, dội vào núi rừng hoang vu những dư động ngân vang.
“Kim cổ ái tình Xưa nay thấy người nào thật dạ Thời quyết giữ lòng son sắt đá Chắp cánh liền cành Ngàn dặm lo gì Bắc Nam tranh Đồng tâm chớ ngại sinh hay tử! Cười thay trần gian kia nam nữ Hờn duyên ôi phận mỏng không thành Đã vội vô tình!”