Hôn rồi, hôn rồi! Mình và Thủy Tinh chẳng những đã hôn, mà còn là nụ hôn kiểu pháp đầy lãng mạn nữa. Ah trời ơi.. ngày mai biết đối mặt với anh ấy thế nào đây?
Hạ An lăn lộn trên giường không tài nào ngủ được. Bảo cô đi quyến rũ người ta, sao tự nhiên bây giờ lại giống như cô mới là người bị quyến rũ thế này.
Rối rắm, thực sự rất là rối rắm. Nụ hôn hôm nay rốt cuộc là có ý nghĩa gì đây? Đối với mấy chuyện này cô tự nhận là mình cực kì ngu ngốc, chẳng thể nào hiểu nổi hành động của bọn đàn ông.
Hạ An không dám tự kỷ đến mức cho rằng hôn tức là đã yêu. Tuy nhiên khi nghĩ đến việc đó cũng làm tim cô có chút xao xuyến và vui mừng, cảm thấy dường như mình đã hơi đặc biệt đối với anh rồi.
Vì vậy Hạ An quyết định ngày mai vẫn cố gắng cư xử giống thường ngày để chờ xem phản ứng của anh như thế nào, cô hi vọng những gì mình suy nghĩ là đúng.
Cả một đêm mất ngủ, cuối cùng cũng chờ được tới sáng. Hạ An mang đôi mắt thâm quầng ngoan ngoãn tiếp tục làm người hầu.
Ở trước mặt của anh, cô luôn ngại ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, cố tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng hành động của Hạ An trong mắt Thủy Tinh lại khiến anh bực bội một cách khó hiểu. Tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không biết vì sao lúc đó lại xúc động đến không kiềm chế được như thế, anh không muốn thừa nhận mình đã rung động. Nỗi ám ảnh kia đã khắc sâu vào trong tâm trí, nên anh tuyệt đối không để cho một người phụ nữ nào dính líu đến cuộc đời mình.
Thế nhưng, khi nghĩ đến khoảnh khắc đó anh lại không hề thấy khó chịu hay ghét bỏ, thậm chí còn có chút thích thú.
Vì vậy, Thủy Tinh tự nhủ phải đối xử với cô bình thường như bao người khác, không thể để cô tiến thêm một bước nào nữa. Chuyện hôm qua cứ coi như một giấc mộng.
Đã quyết định như vậy rồi. Thế mà, sáng nay gặp lại, hành động tỉnh bơ này của cô lại khiến anh phát hỏa.
Anh cố kiềm nén tâm trạng muốn đè cô vào tường để tra hỏi. Khó chịu nhìn cô đi tới đi lui quét dọn căn phòng, cầm quyển sách trong tay mà không cách nào tập trung đọc.
Đúng lúc này, lão rùa vội vã chạy vào, đột nhiên thấy không khí trong phòng căng thẳng nên hơi e ngại, nhưng chuyện cần bẩm báo thì vẫn phải bẩm báo.
"Thưa chủ nhân, Đà Rằng đại nhân có gửi một món quà cùng một bức thư cho ngài. Nói là để xin lỗi cho việc hôm qua."
Lão rùa dâng bức thư cho Thủy Tinh, còn về phần quà thì lão không dám dẫn vào. Kinh nghiệm lần trước khiến mông của lão đến giờ vẫn còn ê đây này.
Đà Rằng chính là tên anh trai tốt vừa gặp mặt đã ra tay tấn công hôm qua. Trong thư hắn nói rất xin lỗi vì một phút bồng bột thiếu suy nghĩ. Hắn không ngờ cô gái anh thích chỉ là người bình thường nên mới ra tay thử năng lực của cô. Vì vậy để cáo lỗi, hắn dâng cho anh một mỹ nhân khác, về nhan sắc cùng năng lực đều hơn hẳn cô gái loài người này. Hi vọng anh sẽ bỏ qua cho hắn.
Đọc xong bức thư, Thủy Tinh liền bực tức vò nát.
Khốn kiếp! Tên Đà Rằng này tính hình không hề thay đổi, rất giỏi trong việc khıêυ khí©h anh. Hắn nghĩ anh cần hắn dâng phụ nữ cho à?
Vừa định ra lệnh cho lão rùa đuổi cổ "món quà" kia thì đột nhiên anh lại nảy ra một ý tưởng.
Vì vậy, cố nuốt cục tức xuống, sai lão rùa đưa "món quà" đó vào.
Hạ An nằm mơ cũng không ngờ, món quà mà Đà Rằng đại nhân gì đó đưa đến lại là một mỹ nữ sắc nước hương trời. Mà điều cô không ngờ hơn nữa là Thủy Tinh vậy mà lại vui vẻ đón nhận.
Ai bảo không gần nữ sắc chứ. Thế tình huống này là cái gì?
Hạ An tận lực nén tâm trạng xúc động xuống, vẫn tiếp tục làm việc như chẳng có chuyện gì.
Nhưng mà Thủy Tinh đâu thể nào để cô yên thân. Sau khi cho mỹ nhân an tọa thì liền quay sang bảo cô đi làm thức ăn chiêu đãi mỹ nhân.
Khỏi nói cũng biết Hạ An có bao nhiêu chua sót. Vậy ra tất cả đều là do cô tưởng tượng à? Cho nên cuối cùng cô cũng chỉ là một người hầu?
Hốc mắt đã đỏ lên, Hạ An cố cúi thấp đầu không để cho Thủy Tinh nhìn thấy, ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.
Cực hình tiếp tục kéo dài khi cô đã làm xong một bàn ăn dọn lên rồi vẫn phải nhìn hai người tình chàng ý thϊếp mà không được phép lui xuống.
Hạ An cố gắng đè nén cảm xúc tiêu cực xuống. Xem mặt đất như người yêu, một giây cũng không rời mắt.
Biểu hiện của Hạ An làm Thủy Tinh càng thêm bực bội. Anh thực sự không hiểu nổi phụ nữ, nếu cô không có chút cảm giác gì với anh thì hôm qua tại sao lại để anh hôn? Vẻ mặt còn say đắm đến thế?
Anh cảm thấy mình ghét phụ nữ hơn rồi, đặc biệt là Hạ An. Tất cả tâm trạng khó chịu này đều là do cô gây ra, đã vậy còn phải chịu đựng ả đàn bà không biết xấu hổ này quấn quýt, bởi vậy anh nghĩ phải tìm cách hành hạ cô thật nhiều mới hả được cơn giận.
Thủy Tinh hết sai cô làm cái này, lại bắt bẻ cô cái kia, đến cả mỹ nhân ngồi kế bên cũng nhìn cô đầy khinh thường.
Hừ.. nhan sắc cũng không tệ, nhưng thật ngu xuẩn, ngay cả cách hầu hạ đàn ông cũng không biết.
Cô ta thầm đắc ý, tự nhủ sẽ tìm cơ hội dạy dỗ Hạ An. Đối với phụ nữ, một khi có người phụ nữ khác đẹp hơn mình tồn tại ở gần thì mặc nhiên sẽ sinh ra thù địch ganh ghét, mặc dù người ta chẳng làm gì mình.
Đỉnh điểm là Thủy Tinh sai Hạ An đi chuẩn bị phòng ngủ và bồn tắm cho anh. Ý tứ trong đó khỏi hỏi cũng biết là để làm gì rồi.
Hạ An lê từng bước chân nặng nề đi vào phòng tắm.
Đang lúc thử độ ấm của nước thì mỹ nhân kia đột nhiên bước vào.
"Này! Mau giúp ta thay y phục"
Bất ngờ vì yêu cầu của cô ta, Hạ An do dự, không biết mình có nên nghe theo hay không.
Thấy cô không có phản ứng, cô ta liền tức giận quát:
"Còn đứng đó làm gì? Muốn chết à?"
Không hiểu tại sao, khi nghe cô ta lớn tiếng, Hạ An đột nhiên nổi lên tâm trạng phản kháng. Cô không có nghĩa vụ phải nghe cô ta sai khiến, nếu Thủy Tinh trách tội cùng lắm là chết. Dù sao anh không yêu cô, cô không hoàn thành nhiệm vụ thì kết quả cũng là chết thôi. Việc gì phải chịu uất ức đi khuất nhục người khác?
Nghĩ vậy Hạ An bình thản trả lời:
"Thật xin lỗi! Tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân"
"Ngươi.." trong lúc nóng giận nhất thời, mỹ nhân vung tay lên muốn cho Hạ An một cái tát nhưng cô đã kịp thời né tránh, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Tới cửa phòng, Hạ An vô tình đυ.ng phải Thủy Tinh đang đi vào. Do tình huống đột ngột nên hai đôi mắt cuối cùng cũng chạm nhau, anh nhìn thấy cặp mắt đỏ hoe phủ một tầng sương của cô, tự nhiên mọi tức giận đối với cô bỗng dưng tan biến.
Không đợi anh phản ứng thì cô đã đẩy anh ra rồi chạy đi mất.
Thủy Tinh ngay lập tức muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến vẫn còn một thứ chướng mắt đang hiện diện trong phòng thì liền lạnh mặt bước vào.
Ai ngờ vừa nhìn thấy anh, mỹ nhân nào đó không biết xem sắc mặt lại còn to gan dám kể tội Hạ An trước. Biết được thì ra đây là nguyên do khiến cô khóc, Thủy Tinh lập tức liền thay cô trút giận, ra lệnh cho binh lính:
"Đem ả ra ngoài. Sau này tất cả chuyện nặng nhọc của thủy cung cứ giao cho ả làm."
Sau khi người phụ nữ kia bị kéo đi, Thủy Tinh không nhịn được nhớ tới Hạ An. Lúc này chắc là cô đang tìm một góc nào đó ngồi khóc rồi chăng?
Nghĩ đến đây, lòng anh co thắt một cách khó chịu. Đột nhiên, anh bất chấp cái gì mà nỗi ám ảnh không tới gần phụ nữ, cái gì mà không muốn yêu ai, giờ phút này anh chỉ muốn lao nhanh đi tìm cô để phóng thích thứ cảm xúc đang điên cuồng muốn thoát ra mà thôi.
Hạ An cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt, cô không muốn để người khác bắt nạt, cũng không muốn tỏ ra yếu đuối. Nhưng những giọt nước mắt này thật đáng ghét, lại không chịu nghe lời, từng giọt từng giọt cứ thi nhau chảy xuống.
Cô cố nén tiếng nấc để người khác không nghe thấy, vừa đưa tay lên định lau nước mắt thì bàn tay bất ngờ bị một người nắm lấy.
Hạ An hoảng sợ muốn rút ra nhưng người kia đương nhiên không cho phép. Nhìn thấy gương mặt đã gây cho mình nỗi uất ức, sự tức giận bỗng trỗi dậy, tiếp thêm can đảm cho cô. Hạ An vùng thoát khỏi tay Thủy Tinh rồi bỏ chạy.
Bất ngờ vì sự phản kháng của cô, anh nóng nảy đuổi theo kéo cô lại, nhưng cô vẫn không chịu ngoan ngoãn. Cuối cùng buộc lòng anh phải ép cô vào tường, dùng sức mạnh khống chế hung hăng chế trụ môi cô.
Sau một hồi giẫy giụa kịch liệt, cô cũng chịu yên tĩnh trở lại, không còn sức lực tựa vào người anh, để mặc anh càn quấy.
Thấy Hạ An đã không còn phản kháng, động tác của anh mới dần dịu dàng lại. Kéo cô vào trong ngực của mình, từ từ nhấm nháp môi nhỏ mê hoặc của cô.
Đến khi thỏa mãn mới chịu nới lỏng vòng tay.
Hạ An vừa thở hổn hển vừa tội nghiệp cho đôi môi đã sưng đỏ của mình. Nghĩ đến mình lại bị lợi dụng, cô ức nghẹn trừng anh, đôi mắt nổi lên một tầng sương mỏng.
"Tại sao hết lần này tới lần khác ngài lại làm như vậy? Ngài có biết ý nghĩa gì khi hôn người khác phái không?"
"Biết!" Thủy Tinh tỉnh bơ gật đầu, khiến Hạ An nghi ngờ vô cùng.
Nhìn thấy sự không tin tưởng trong mắt cô, anh lại nói tiếp:
"Điều đó chứng tỏ nàng là của ta."
Câu nói của anh làm nhịp tim cô đập thật nhanh, tuy nhiên cô vẫn không quên vấn đề chính.
"Tôi.. không muốn gia nhập hậu cung của ngài. Tôi sẽ chỉ thuộc về một người khi mà người đó cũng chỉ có duy nhất một mình tôi"
"Thật trùng hợp. Ta cũng chỉ muốn có một mình nàng thôi."
Thủy Tinh nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, trong mắt ánh lên du͙© vọиɠ chiếm hữu.
"Vậy còn mỹ nhân kia?"
Hạ An vẫn không quên được thái độ khinh thường cùng đắc ý cô ta dành cho mình. Cô sẽ không thấp hèn đến nỗi phải cùng chia sẻ một người đàn ông với cô ta.
"Tống đi rồi. Ta không thích ả. Chỉ muốn chọc tức nàng thôi. Từ nay ta chỉ cho phép một mình nàng ở bên cạnh ta."
Bị câu tỏ tình của Thủy Tinh làm cho cảm động, Hạ An bĩu môi vì sự tự tin thái quá của anh, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp kì lạ.